Chương 150

“Đang suy nghĩ gì thế? Ăn cơm cũng không chuyên tâm.”

Lục Nhân Nhân thấy Đồng Vũ Vụ gần như không động vào miếng thịt bò trên đĩa thì quơ quơ tay trước mặt cô và hỏi.

Đồng Vũ Vụ hồi phục lại tinh thần nhưng vẫn có chút mê man.

Hôm nay cô đã chạm mặt với Phó Lễ Hành ở bãi đậu xe của sân bay, cô vẫn luôn cảm thấy anh có chút kỳ lạ không thể nói thành lời. Nếu không phải vì đã hiểu rõ anh thì chỉ sợ liên hệ với những chuyện xảy ra trong buổi hôn lễ và chuyện phát sinh ở bãi đỗ xe, Đồng Vũ Vụ cũng sẽ nghĩ rằng anh thích cô, muốn nối lại tình xưa.

Anh muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn bồi thường cho cô sao?

Cũng rất có thể, anh đã bảo cô chuyển đến biệt thự Tùng Cảnh còn anh sẽ chuyển ra ngoài sống, ý tứ này chính là muốn để lại cho cô căn nhà đó.

Thật ra không phải Đồng Vũ Vụ không biết, sau khi ly hôn cũng từng có chút lộn xộn, cùng với sự đau lòng và ủng hộ của bà Phó thì phần tài sản mà cô nhận được chắc chắn sẽ nhiều hơn gấp mấy lần so với thực tế. Nếu cô không làm gì sai trong cuộc hôn nhân này, nếu chuyện ngu ngốc và não tàn này không phải cô làm thì dựa vào tính cách của anh, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng đồng ý ly hôn như vậy.

Cô yêu tiền, thích tận hưởng cuộc sống xa hoa lãng phí.

Nếu chuyện này không phải do cô làm thì Đồng Vũ Vụ không chỉ muốn biệt thự Tùng Cảnh mà còn muốn tìm cách để đòi một số tiền lớn để mua cổ phần cửa hàng. Tóm lại, có thể lấy được bao nhiêu thì lấy, tuyệt đối sẽ không bắt bản thân chịu thiệt khi vẫn phải làm tổ tại phòng làm việc, thỉnh thoảng còn phải tăng ca học tập thiết kế...

Chỉ có điều, nhìn lại những việc mình đã làm thì Đồng Vũ Vụ thật sự không muốn bất cứ thứ gì ngoài những thứ có trong thỏa thuận tiền hôn nhân cả.

Sao cô lại có thể nghi ngờ Phó Lễ Hành đã dan díu cùng cô thư ký mới của anh chứ?

Rõ ràng Phó Lễ Hành không phải loại người sẽ thông gian với cấp dưới. Tại sao cô còn hết lần này đến lần khác đến công ty anh làm phiền thư ký mới???

Trời ạ, thật không thể tin được. Hiện tại, cô chỉ hy vọng những ai đã nhìn thấy một mặt vô lý kia của cô sẽ toàn bộ mất đi trí nhớ.

Ngoài ra, sao cô lại nhược trí đến mức lắp thiết bị nghe trộm trong túi công văn hoặc thậm chí là điện thoại di động của Phó Lễ Hành chứ??

Chỉ riêng chuyện này thôi cũng đủ trở thành lịch sử đen tối nhất trong đời cô rồi! Cô nghi ngờ bản thân mình đã mất trí trong khoảng thời gian đó, cô chấp nhận kết cục ly hôn này, cũng không hề căm hận Phó Lễ Hành, trái lại cô còn rất biết ơn anh. Ít nhất cho đến cuối cùng, anh cũng không nói cho những người khác biết cô đã làm những gì, giữ lại cho cô một phần danh dự rất lớn. Nếu cô là anh, đối mặt với một bà xã vừa tâm thần vừa đa nghi như vậy thì có lẽ sự kiên nhẫn cũng đã bị cạn kiệt sạch sẽ.

Với tất cả những chuyện cô đã làm, làm sao Đồng Vũ Vụ có thể không biết xấu hổ, làm sao còn mặt mũi để tranh giành tài sản với Phó Lễ Hành?

Thôi bỏ đi, không thiếu nợ nhau thì cô mới có thể dần buông bỏ cảm giác nhục nhã này.

Như hiện tại cũng tốt, mặc dù tài sản của cô đã bị thu hẹp phần lớn, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Đồng Vũ Vụ tin rằng chưa đến vài năm, đoạn lịch sử đen tối này cũng sẽ trở thành dĩ vãng.

“Có lẽ mình không có cảm giác muốn ăn.” Đồng Vũ Vụ đặt dao nĩa xuống, tao nhã nhấm nháp rượu vang: “Nhân Nhân, cậu giúp mình một việc đi, khoảng thời gian này mình bận quá, mình muốn tìm một vệ sĩ, là nữ.”

Lục Nhân Nhân cũng không cảm thấy ngạc nhiên trước quyết định này của cô: “Được, có yêu cầu cụ thể gì không? Mình có một anh họ làm nghề này, chắc hẳn không có vấn đề gì đâu.”

“Yêu cầu?” Đồng Vũ Vụ suy nghĩ: “Xuất thân trong sạch, ít nói một chút, thân thủ tốt một chút, yêu cầu tạm thời chỉ có nhiêu đây. Còn về phần tiền lương thì mình có thể chấp nhận mức lương cao hơn giá trị thị trường, chỉ cần đạt được ba yêu cầu này là được.”

Trước kia, thân phận của cô là Phó phu nhân, đương nhiên có thể loại trừ rất nhiều nguy hiểm, nhưng hiện tại tầng bảo hộ che chắn của cô đã không còn, nếu gặp phải mấy tên điên thì thật sự khóc không ra nước mắt. Cho nên, cô muốn thuê một vệ sĩ, vệ sĩ này tốt nhất là phụ nữ, ngoài ra, trong căn nhà hiện tại của cô cũng phải lắp hệ thống bảo vệ tiên tiến nhất. Nói tóm lại, nhất định phải bóp chết toàn bộ nguy hiểm từ khi còn trong nôi.

“Được, không thành vấn đề.” Lục Nhân Nhân lại hỏi: “Một người có đủ không, hay mời nhiều người đi.”



Đồng Vũ Vụ bật cười: “Đừng khoa trương như vậy, người không biết còn tưởng mình giấu bảo vật đó.”

“Được.” Lục Nhân Nhân nhớ đến tin đồn mà mình đã nghe được vào hai ngày trước, sau đó lại thấp giọng, thần bí nói: “Chẳng phải Tần Dịch và cô Liễu gì đấy đính hôn rồi sao, kết quả không biết tại sao, vốn dĩ là ba của Tần Dịch luôn ủng hộ bọn họ nhưng bây giờ lại không đồng ý nữa rồi.”

Đồng Vũ Vụ thật sự không có hứng thú với những chuyện bát quái này.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt rất cao hứng của Lục Nhân Nhân thì cô lại nhanh chóng nuốt những câu định nói vào trong bụng.

Có lẽ Nhân Nhân nghĩ cô sẽ rất vui khi nghe thấy Tần Dịch và Liễu Vân Khê có kết quả không tốt.

Nhưng trên thực tế, trong lòng cô không hề gợn sóng, đã sớm không còn tồn tại trong cuộc sống của cô, căn bản không đáng để cô nhớ nhung chút nào.

“Vốn nghĩ Tần Dịch sẽ tranh cãi với cha của anh ta nhưng hình như anh ta cũng không phản đối. Liễu tiểu thư gì đó thật sự rất đáng thương. Mấy ngày trước đi theo Tần Dịch tham gia một buổi gặp mặt, hình như không khiêu vũ được nên trở thành trò cười cho thiên hạ, đám phụ nữ độc mồm độc miệng kia lại cố ý nói bóng nói gió mấy câu rất khó nghe...” Lục Nhân Nhân thở dài: “Liễu tiểu thư này cũng khá đáng thương, nhưng thành thật mà nói thì một người bình thường có thể gả vào hào môn vốn không phải là chuyện dễ dàng gì. Trước đây chẳng phải cũng có một nữ minh tinh có khởi điểm còn tốt hơn so với Liễu tiểu thư sao, vậy mà cô ta cũng sống không tốt lắm, không được người khác chào đón.”

Đồng Vũ Vụ ừ một tiếng: “Những chuyện như thế này, chúng ta đều là người ngoài cuộc, cảm nhận không chính xác. Hôn nhân giống như cá uống nước, ấm lạnh tự biết, bọn họ tự cảm thấy vui vẻ là được rồi. Bỏ đi, đừng nói những chuyện này nữa, nói cho mình nghe chuyện trong phòng làm việc đi?”

Nghe xong chuyện của Tần Dịch quả thực muốn rửa lỗ tai.

Mặc dù cô và Phó Lễ Hành ly hôn cũng không phải vì Tần Dịch, nhưng nghĩ chuyện tồi tệ mà mình gặp trong năm này, nghĩ đến những người phụ nữ có vài phần giống cô thì Đồng Vũ Vụ chỉ muốn điên cuồng mắng chửi trong lòng, xui xẻo tám kiếp mới gặp phải một người yêu cũ như vậy.

***

Hôm nay, Đồng Vũ Vụ hối hận vì đã ra ngoài mà không xem hoàng lịch, cô ra ngoài để tìm cảm hứng, nào ngờ khi đi xuống bậc thang đã không đứng vững, hai chân loạng choạng.

Cơn đau thấu xương truyền đến, cô gần như bật khóc.

Hôm nay quả thực không nên ra ngoài, hoặc là lúc cô bước ra nên đi giày bệt có phải sẽ tốt hơn không? Nhưng tính cách thích hoàn hảo nên cô đã cố tình trang điểm, mặc một chiếc váy đẹp thì nhất định phải phối hợp với một đôi giày xinh đẹp.

Đồng Vũ Vụ đang ngồi trên bậc thang định gọi điện thoại cho Lục Nhân Nhân thì một giọng nam ôn nhu từ đỉnh đầu truyền đến: “Cô không sao chứ?”

Cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Vạn Lâm Gia đang mặc âu phục trông rất sạch sẽ và hòa nhã, Đồng Vũ Vũ có chút sửng sốt.

Tại sao anh ta lại ở đây?

Dường như nhận ra sự nghi ngờ trong mắt cô, anh ta lập tức giải thích: “Đúng lúc tôi đến đây bàn chuyện làm ăn, vừa rồi nhìn thấy cô, tôi còn tưởng mình nhìn lầm, không ngờ quả thực là cô. Chân cô bị bong gân à?”

Đồng Vũ Vụ rất xấu hổ.

Trước đây, cô và Vạn Lâm Gia từng tiếp xúc qua nhưng cũng không tính là thân thiết lắm. Hiện tại anh ta là bạn rất tốt của chồng cũ cô nên cũng cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.

Nhưng mà Vạn Lâm Gia và Chu Trì lại không giống nhau. Dù sao thì cô cũng đã biết anh ta trước khi ở bên Phó Lễ Hành, nếu không phản ứng lại anh ta thì dường như rất vô lễ.

“Ừ.”

Vạn Lâm Gia nâng tay lên liếc nhìn đồng hồ, sau đó lại nhìn cô, ngữ khí có vẻ như đang hỏi ý kiến: “Ở gần đây có một bệnh viện, tôi đưa cô đến đó nhé. Nhìn trời có vẻ sắp mưa rồi.”



Trên bầu trời đã có mây đen, quả thực có dấu hiệu sắp đổ mưa rồi. Đồng Vũ Vụ cũng biết hôm nay Lục Nhân Nhân đi xem triển lãm, nơi xem triển lãm cách chỗ này còn rất xa... Suy nghĩ một chút, Đồng Vũ Vụ quyết định không làm kiêu nữa, nhẹ giọng nói: “Vạn tiên sinh, làm phiền anh rồi.”

Đồng Vũ Vụ vẫn có chút nắm chắc vài phần về tính cách của Vạn Lâm Gia.

Con người của anh ta tiến lui có cân nhắc. Lúc trước khi bọn họ cùng nhau ăn cơm, anh ta cũng là người rất lịch thiệp, không nói những chuyện kỳ quái, cũng sẽ không làm những chuyện kỳ lạ.

Vạn Lâm Gia giúp Đồng Vũ Vụ đứng lên. Anh ta quả thực rất lịch thiệp và tôn trọng người khác. Mặc dù anh ta đỡ cô nhưng cũng cố gắng hết sức để hai người tránh va chạm thân thể mập mờ.

Sau khi đến bệnh viện và chụp CT thì bác sĩ khoa chỉnh hình nói không có vấn đề gì lớn.

Đồng Vũ Vụ mặc váy nên khi ngồi trên giường nhỏ của bệnh viện có chút bất tiện, luôn lo lắng sẽ bị lộ hàng. Khi cô đang ảo não với những chuyện xui xẻo của ngày hôm nay thì không biết từ khi nào Vạn Lâm Gia đã cởϊ áσ khoác tây trang và nhẹ nhàng đặt lên đùi cô.

Cô kinh ngạc nhìn anh ta, không biết nên cảm ơn hay nói không cần.

Nhóm bạn bè của Phó Lễ Hành đều là thiên chi kiêu tử, đều cực kỳ thông minh và khôn khéo. Cho dù là Chu Trì cà lơ phất phơ nhất cũng chỉ là vẻ bề ngoài nhìn không đáng tin cậy mà thôi. Hành động vừa rồi của Vạn Lâm Gia có thể hiểu được rằng anh ta là một quý ông, cũng có thể lý giải thành tín hiệu khác... Tất cả phụ thuộc vào việc cô có sẵn sàng suy nghĩ sâu xa hay không.

Không sao cả, người ta có suy nghĩ gì khác cũng không liên quan đến cô.

Hiện tại cô đã không phải là Phó phu nhân, Vạn Lâm Gia cũng chưa thể hiện điều gì, cô cần gì phải lãng phí tế bào não.

Dù sao thì bây giờ cô cũng độc thân, người ta thân là bạn tốt của Phó Lễ Hành cũng không vội tránh tị hiềm nên cô lại càng không cần lo lắng vì những điều không cần thiết này.

Thích thế nào thì cứ thế ấy đi.

Vạn Lâm Gia thật sự không thể nhịn được cười khi nhìn thấy biểu tình từ kinh ngạc đến nghi ngờ rồi lại bình tĩnh trên mặt cô.

Cô vẫn giống như trước, lúc ăn cơm rõ ràng cảm thấy anh ta nói chuyện rất nhàm chán, nhưng vẫn khăng khăng trò chuyện với anh ta, kết quả khi anh ta đi vệ sinh về đã thấy cô đang chống cằm ngủ gật… Không phải Vạn Lâm Gia không nghĩ qua, chỉ là còn chưa đợi đến lần tiếp theo có cơ hội hẹn gặp thì đã nghe được tin cô và lão Phó đi chơi đêm ở Tokyo rồi.

Anh ta không có ý nghĩ nào khác, ít nhất không phải trong tình huống này.

Trợ lý đặc biệt Chu đến đây khám bệnh, đúng lúc tình cờ nhìn thấy Vạn Lâm Gia đang dìu Đồng Vũ Vụ vào thang máy. Lúc đầu anh ấy còn tưởng mình nhìn lầm, nhưng sau khi nhìn kỹ mới phát hiện, hai con người tưởng chừng không liên quan gì đến nhau, cũng chẳng có điểm giao nhau nào lại cùng xuất hiện ở nơi này.

Sau khi cầm thuốc quay lại công ty, trợ lý đặc biệt Chu ngồi trong văn phòng của mình một lúc lâu, sau đó mới đến văn phòng tổng giám đốc báo cáo tình hình công việc như thường lệ.

Phó Lễ Hành đang lật xem báo cáo, thấy trợ lý đặc biệt Chu sau khi báo cáo xong cũng không có ý định rời đi thì ngước mắt lên nhìn đối phương, giọng nói rất kiên định: “Còn có chuyện gì không?”

Trợ lý đặc biệt Chu đang định nói “Tôi không biết có nên nói hay không.” thì giật mình một cái, quyết định nuốt lại những lời này, dùng ngữ khí bình tĩnh như đang báo cáo công việc nói: “Hôm nay tôi đến bệnh viện Yên Kinh khám bệnh lấy thuốc, tình cờ đυ.ng phải, không, gặp được Đồng tiểu thư. Hình như chân của cô ấy bị thương, là Vạn tổng đã đỡ cô ấy đến bệnh viện.”

Vẻ mặt của Phó Lễ Hành mê man nhìn anh ấy.

Anh đều nghe hiểu từng chữ một, nhưng vì sao khi ráp lại thành một câu thì anh lại chẳng hiểu được?

“Cậu đang nói ai?”

Trợ lý đặc biệt Chu kìm nén ý muốn nói chuyện bát quái, anh ấy bình tĩnh đáp: “Là Vạn tổng - Vạn Lâm Gia.”