Chương 123

Phó Lễ Hành thật sự không quan tâm đến sinh nhật chứ đừng nói đến quà tặng, như cô nói, anh không thiếu cái gì, sinh nhật năm trước nhận được đồng hồ đến giờ vẫn chưa mang, từ nhỏ đến lớn tiệc sinh nhật của anh luôn ăn uống linh đình, lúc nhỏ tiệc sinh nhật của anh để cha mẹ khoe ra sự giàu có, sau khi lớn lên còn phải tự mình tiếp khách, từ đó đến nay, anh luôn cho rằng tiệc sinh nhật chính là một đống phiền toái lớn.

Bây giờ cô bởi vì muốn chuẩn bị cho anh một kinh hỉ mà lén lên mạng tìm việc làm thêm, chỉ vì muốn kiếm một ngàn tệ kia.

Loại chuyện cảm động này giống như lần cô cố ý vì anh mà đến chợ mua hải sản lần trước, nhưng mà khi đó còn nhạt, hơn nữa khi anh ý thức được mình bị cảm động còn sinh ra tâm lý trốn tránh. Sau đó anh lại xem qua sách tâm lý học, trên đó nói, khi người ta sợ hãi không được đáp lại tình cảm giống như vậy, thường theo bản năng sẽ trốn tránh thậm chí ngăn chặn lại.

Lần trước, anh để trợ lý đặc biệt Chu đấu giá một bộ trang sức tặng cho cô, xem như là một lời “cảm ơn” vì cô đi chợ hải sản, ý tứ lúc đó chính là “có qua có lại.”

Bây giờ anh nghĩ cô sẽ muốn một cái ôm hoặc một nụ hôn hơn là trang sức ở buổi đấu giá.

…….

………….

Qua mấy ngày, Phó Lễ Hành muốn đến tỉnh khác công tác ba bốn ngày. Kỳ thật kết hôn hơn hai năm, chuyện đi công tác đối với Phó Lễ Hành mà nói là cơm bữa, một năm thì có hơn một nửa là đi công tác hoặc là chuẩn bị đi công tác, nhưng mấy tháng này, anh đều ở Yến Kinh, khiến cho Đồng Vũ Vụ có thói quen luôn có anh bên cạnh, mỗi ngày được anh ôm ngủ, đột nhiên vài ngày không được gặp anh, Đồng Vũ Vụ một bên chuẩn bị hành lý cho anh, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Thật sự không thể mang em theo sao?”

Trong công việc, từ trước đến nay Phó Lễ Hành đều công chính nghiêm minh, anh lắc đầu: “Không thể.”

“Vì sao không thể?”

“Anh không có thời gian ở cùng em.”

“Em có thể tự mình ra ngoài chơi mà?”

Phó Lễ Hành nặng nề nhìn cô, anh không nói gì.

Ngay khi Đồng Vũ Vụ chuẩn bị cố gắng thêm thì nghe âm nói trầm thấp của anh: “Em như vậy sẽ quấy nhiễu anh.”

Ở địa phương không quen biết, bọn họ cũng không thể tự mang theo tài xế và vệ sĩ, qua bên đó, tất cả mọi chuyện đều có nhân viên công ty an bài, để một mình cô đi ra ngoài chơi, chẳng phải khiến cho anh trong lúc làm việc lúc nào cũng phải lo lắng hay sao? Đây không phải quấy nhiễu sao?

Cũng may đối với những chuyện nghiêm túc Đồng Vũ Vụ sẽ không càn quấy, thấy thái độ kiên định của anh, cũng chỉ than thở hai câu rồi không nhắc lại nữa.

Hệ thống quy định phòng cô thuê một tháng ít nhất cũng phải ở một ngày.

Chờ Phó Lễ Hành đi công tác, cô liền nhanh chóng hẹn Lục Nhân Nhân qua chơi, nhìn ở một góc độ tốt hơn, lão công không có nhà, cô cũng có thể tạm thời cho phép mình buông thả mấy ngày.

Chỉ là hơn mười giờ tối, khi hai người đang nói chuyện phiếm, điện thoại Đồng Vũ Vụ vang lên, là quản gia nhà cũ gọi đến.



Vị quản gia này ở Phó gia cũng hơn 20 năm, làm việc hay nói chuyện đều cẩn thận, vô cùng ổn trọng, giờ phút này giọng điệu lo lắng thất thố: “Thái thái, chiều nay phu nhân cảm thấy không khỏe, còn cho là bệnh cũ tái phát, nhưng vừa rồi phu nhân té xỉu trong phòng, còn nôn mửa đổ mồ hôi lạnh. Bác sĩ gia đình đã đến xem qua, đề nghị chúng ta nên nhập viện, hiện tại chúng ta đang trên đường đến bệnh viện, điện thoại của lão gia bây giờ không thông, tiên sinh thì đang đi công tác bên kia, phu nhân không cho phép tôi gọi điện thoại cho tiên sinh.”

Trong lòng Đồng Vũ Vụ căng thẳng, vội vàng bật dậy, kéo mặt nạ ra, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Ở bệnh viện nào, hiện tại tôi lập tức qua.”

Sau khi cúp điện thoại, Đồng Vũ Vụ nói với Lục Nhân Nhân một tiếng rồi cầm chìa khóa xe ra ngoài.

Buổi tối giao thông ở Yến Kinh rất thông thuận, vị trí nơi này cũng rất tốt, cách bệnh viện cũng không quá hai mươi phút lái xe.

Đây là một bệnh viện tư nổi tiếng chất lượng, thủ tục nhập viện được sắp xếp nhanh chóng, khi Đồng Vũ Vụ đến bệnh viện, Phó phu nhân đã được sắp xếp một phòng bệnh đơn.

Phó phu nhân nằm trên giường bệnh, sắc mặt vô cùng tái nhợt, nhắm chặt mắt không nói gì, nhìn ra được bà đang rất khó chịu, thấy Đồng Vũ Vụ đến, bà miễn cưỡng mở mắt ra cười, nhẹ giọng trấn an cô: “Không có chuyện gì lớn, chỉ có chút choáng, một năm nay cũng thường hay bị, lần này có chút nghiêm trọng hơn, đã khuya như vậy rồi con còn đến làm gì, trở về nghỉ ngơi đi, đúng rồi, chuyện này đừng nói với Lễ Hành, để khỏi làm chậm trễ công việc của nó.”

“Con không nói sau khi anh ấy trở về sẽ trách con.” Đồng Vũ Vụ mím môi, nắm lấy tay Phó phu nhân, cảm giác tay bà có chút lạnh, trong lòng cô khó chịu, “Tối nay con sẽ không nói với anh ấy, anh ấy ngồi máy bay lâu để anh ấy nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai con sẽ gọi điện thoại cho anh ấy.”

Phó phu nhân biết tính tình của Đồng Vũ Vụ nhìn thì ôn nhu, nhưng gặp chuyện rất khó nói chuyện, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Đứa nhỏ này thật là.”

Giường trong bệnh viện cũng rất chật, Đồng Vũ Vụ nói gì cũng không chịu đi, liền nằm trên sô pha trong phòng bệnh một tối.

Lâu lâu đang ngủ cũng sẽ giật mình tỉnh dậy, đến bên giường xem tình hình Phó phu nhân tốt hơn, lúc này mới yên tâm.

Cô và Phó phu nhân là quan hệ mẹ chồng nàng dâu, tình cảm của hai người rất vi diệu, khi hai người còn chưa thân như mẹ con, có mấy lần Phó phu nhân nói những lời cô không thích cũng có xuất phát từ tình cảm, Phó phu nhân đối với người con dâu này nói cực kỳ hài lòng cũng không phải, trong hai năm đầu, các cô đều là phụ nữ, đều lén lút suy nghĩ cho đối phương.

Trước khi Phó Lễ Hành để ý đến cô, cả Phó gia chỉ có Phó phu nhân là đối xử tốt nhất với cô.

Lấy chồng chính là như vậy, lấy chân tình đổi lấy chân tình, ít nhất đối với Đồng Vũ Vụ mà nói, cô nguyện ý thức đêm chăm Phó phu nhân.

Phó Lễ Hành cũng không quen giường, chính là buổi tối đầu tiên ở tỉnh ngoài, không có Đồng Vũ Vụ bên cạnh anh cũng không quen, nằm trên giường lăn qua lăn lại đến rạng sáng mới ngủ được, anh lại nằm mơ.

Trong mơ “anh” ngồi trên bàn ăn, trong nhà ăn ở nhà cũ chỉ có “anh” và mẹ anh.

Mẹ anh thở dài một hơi, trong giọng nói mang theo ý chỉ trích: “Con đem Vũ Vụ trở thành cái gì, muốn gọi đến thì đến muốn đi thì đi sao? Giáo dưỡng của con đâu rồi, ta dạy con như vậy sao? Con tỉnh táo một chút đi, năm đó con cưới con bé chịu nhiều áp lực, sau khi cưới thì luôn đi công tác, đứa nhỏ này không câu oán giận cũng không nói, cũng không làm con khó xử, chuyện tình cảm trong quá khứ của con bé ta cũng biết, con bé và tiểu tử Tần gia kia đều là chuyện xưa lắm rồi, là chuyện trước khi ở cùng một chỗ với con, nếu con để ý vậy sao năm đó còn trêu chọc con bé?”

“Anh” không nói gì.

Để ý chuyện quá khứ của cô và Tần Dịch sao? Đương nhiên là để ý, nhưng giống như mẹ anh nói, nếu “anh” để ý đến mức mắc ở cổ họng như vậy, năm đó cũng sẽ không cưới cô.

Trên thực tế, trong khoảng thời gian này “Anh” có rất nhiều chuyện đã hiểu rõ, người đưa cho “Anh” những bức ảnh là mẹ kế của Tần Dịch, hơn nữa sau khi Tần Dịch và vị tiểu thư họ Liễu kia công khai ở cùng một chỗ, những bức ảnh này cũng trở thành đề tài chê cười, người phụ nữ trong ảnh không phải là cô, mà là người khác.



“Anh” cũng không hiểu vì sao khi nhìn thấy những bức ảnh đó lại không đi chứng thật lại dễ dàng tin như vậy, không cẩn thận kiểm tra đối chiếu sự thật, liền tùy tiền xác nhận chuyện này, đây không phải là phong cách trước đây của “anh”.

Chẳng lẽ là vì cô và Tần Dịch từng có một đoạn quá khứ sao?

Tần Dịch lại nhiều lần khıêυ khí©h, khiến “anh” khó chịu không thôi.

Cô ở trên Weibo vô cùng phách lối, cố ý lưu lại manh mối khiến cư dân mạng truy tìm bối cảnh của cô, Phó thị và “anh” luôn âm thầm, cũng không muốn mọi người chú ý đến, đã vài lần cố đè ép xuống.

Cô nghĩ “anh” và thư ký mới của “anh” xảy ra chuyện đáng xấu hổ, nên đã gắn thiết bị nghe trộm vào điện thoại, túi công văn thậm chí là trên xe của “anh” để thời thời khắc khắc đều biết hành tung của “anh”.

Chuyện của cô, Tần Dịch và tiểu thư họ Liễu kia được truyền đến vòng bạn bè của anh còn có nhiều phiên bản, trong mỗi phiên bản đều là cô hối hận sau khí kết hôn với “anh”.

Những cảm xúc tiêu cực và phiền chán của anh một năm trước bắt đầu tăng lên, phát sinh nhiều chuyện liên quan đến cô khiến “anh” bắt đầu nghi ngờ, lúc trước “anh” cưới cô là quyết định chính xác hay không.

Sau nhiều chuyện, cảm thấy đoạn hôn nhân này càng ngày càng phiền chán, nguyên bản nghĩ đến sự thông minh lúc nhỏ của cô, nguyên bản nghĩ đến kết hôn với một gia tộc không có thế mạnh sẽ bớt lo lắng….

Mỗi người đều có nhiều mặt, mặt xúc động nhất, mặt thông minh nhất, cũng như, mặt ngu ngốc nhất, mà trong một năm qua của “anh”, mỗi khi đối mặt với cô mặt ngu ngốc và xúc động nhất luôn chiếm thế thượng phong, vì vậy ly hôn cũng là chuyện thuận theo tự nhiên.

Chỉ là điều làm “anh” ngoài ý muốn chính là, khi đưa thỏa thuận ly hôn ra, cô dường như trở lại cô của trước đây, cô vô cũng bình tĩnh, thẳng lưng, cô nói với luật sư cô không cần nhiều tài sản như vậy, nên bao nhiêu thì chình là bấy nhiêu.

Khi “anh” còn đang trầm tư, mẹ anh lại mở miệng một lần nữa: “Hiện tại ý của con như thế nào, có người muốn cướp của con nên con hiếm lạ sao? Lễ Hành, nửa năm trước ta đột nhiên xuất hiện chứng choáng váng, lúc ấy Vũ Vụ luôn bên cạnh ta mấy tối, trong nhà không phải là không có người chăm sóc, con bé cố tình bên cạnh ta, đứa nhỏ này bình thường không nói ra, nhưng trong lòng đã xem ta là mẹ của nó, đem Phó gia trở thành gia đình của mình, con đem con bé ra khỏi nhà này, hiện tại lại muốn đem người trở về, ta có dạy con coi thường tôn nghiêm của người khác sao?”

…….

…………….

Phó Lễ Hành bị điện thoại đánh thức, anh với tay lấy điện thoại để trên đầu giường, điện thoại hiển thị là “tiểu tham tiền”.

Tiếp nhận điện thoại, giọng điệu anh mệt mỏi, không nghĩ đến đầu bên kia điện thoại giọng tựa hồ còn mệt mỏi hơn, “Phó Lễ Hành, hiện tại em đang ở bệnh viện, cả đêm cũng chưa có ngủ. Có chuyện muốn nói với anh, anh cũng không cần gấp gáp đâu, đêm qua mẹ đổ mồ hôi lạnh rồi nôn còn mê mang nữa, bác sĩ nói là chứng choáng váng, hiện tại đã tốt hơn một chút.”

Phó Lễ Hành còn tưởng vẫn còn trong mơ, nhéo nhéo mũi, lại nói: “Em lặp lại một lần nữa, anh nghe không rõ.”

Đồng Vũ Vụ nhẫn nại nói lại một lần nữa, “Để em gửi kết quả kiểm tra qua cho anh xem, bây giờ vẫn chưa liên lạc được với cha, anh tự quyết định xem có trở về hay không.”

Sau khi cúp điện thoại, Phó Lễ Hành nằm lại trên giường, tiếp tục nhắm mắt lại, nhớ lại giấc mơ kia, lại nghĩ đến những gì cô nói trong điện thoại, anh lập tức mở mắt ra, trong mắt xuất hiện nhiều tơ máu.

Sao lại như vậy?