Phó Lễ Hành cũng không để giấc mơ này trong lòng, thời điểm anh tỉnh lại lần nữa, anh đã ném giấc mơ ấy ra sau đầu.
Lão Phì kết hôn lần thứ hai, cũng không làm qua long trọng, quy củ ở Cao Thành bình thường mười hai giờ mới bắt đầu. Đồng Vũ Vụ rất có phong thái của thần tượng, sáng sớm thức dậy liền tắm rửa, thoa kem dưỡng thể từ đầu đến chân, trong các sản phẩm dưỡng da thì sữa dưỡng thể là tiêu hao nhiều nhất, một chai sữa dưỡng thể 200ml cô sử dụng chưa đến một tuần đã hết.
Thời điểm Đồng Vũ Vụ vô cùng bận rộn, người cuồng công việc Phó Lễ Hành cũng không kém, anh ngồi trên bàn lớn trong phòng xử lý công việc và họp từ xa.
Anh biết Đồng Vũ Vụ ít nhất cũng hơn một giờ nữa mới xong.
Bởi vì Phó mỗ thích eo nhỏ cũng thích sườn xám, hiện tại Đồng Vũ Vụ tham gia cũng không tính là trường hợp đặc biệt nghiêm túc, nên cô chọn sườn xám. Sườn xám hôm nay cô mặc có thiết kế cách tân của váy lễ phục, tôn lên tỉ lệ cơ thể cô một cách đáng kể, cô đứng trước gương lớn trong phòng chụp hình lại, sau khi hài lòng, lại chuẩn bị đi đắp mặt nạ.
Khí hậu và độ ẩm ở Cao Thành không khắc nghiệt như ở Yến Kinh, Đồng Vũ Vụ cảm thấy thích thành phố này hơn.
Vừa đắp mặt nạ cô vừa bước đến bàn làm việc nói chuyện phiếm với Phó Lễ Hành: “Anh nói đi, ở Cao Thành chúng ta có nhà không?”
Phó Lễ Hành đang trả lời email, tranh thủ thời gian gửi đi, ngẩng đầu liếc cô một cái, giọng điệu bình thản không có cảm xúc trả lời, “Không có, không cần thiết, công ty cũng không phát triển ở đây, anh cũng rất ít khi đến Cao Thành.”
“Cũng đúng.” Phó Lễ Hành là người theo chủ nghĩa thực dụng, cũng không có ham thích mua bất động sản khắp nơi, nếu nói đến đề tài nhà cửa, Đồng Vũ Vụ tự nhiên không tránh khỏi nghĩ đến nhiệm vụ của hệ thống, nếu cô đoán không sai, nhiệm vụ tiếp theo hệ thống đưa ra liên quan đến “Ở”.
Là muốn cô thử nghiệm cuộc sống thuê ở nhà ở, hay là muốn cô mua nhà đây?
Đột nhiên Đồng Vũ Vụ có chút tò mò.
Thật ra cô cũng không có đáng thương như trong tiểu thuyết, trên danh nghĩa của cô cũng cô mấy căn nhà, mặc dù không ly hôn, nhưng kiêm tốn mà nói, cho dù cô thật sự cùng Phó Lễ Hành ly hôn cũng không đến nổi lưu lạc đi thuê nhà ở.
Thời điểm Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành ra khỏi cửa cũng đã hơn mười một giờ, lão Phí với tư cách là chú rể cũng đã gọi thúc giục mấy lần, mỗi lần như vậy Phó Lễ Hành đều bất đắc dĩ.
Nơi tổ chức tiệc cưới cũng trong khách sạn này, là một phòng nhỏ, không sai biệt lắm chỉ có thể để hơn 10 bàn.
Quy mô của hôn lễ này cũng không bằng một nửa lễ đính hôn của Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ, nhưng sau khi đi vào, cô nhìn thấy cô dâu kéo tay cha cô ấy, khi người cha già vành mặt đỏ đỏ đem tay cô dâu giao cho chú rể, trong lòng Đồng Vũ Vụ đột nhiên sinh ra hâm mộ và hoài niệm.
Cô rất hài lòng với hôn lễ của mình, đó chính là thời gian để một cô gái luôn mơ mộng.
Không hoàn mỹ duy nhất chính là cha mẹ cô không có mặt.
Thời điểm cô kết hôn cũng không làm theo sắp đặt của người khác mà nắm tay bá phụ bước vào, mà tự cô một mình đi đến trước mặt Phó Lễ Hành.
Cô trưởng thành hơn so với cái tuổi 23.
Phó Lễ Hành thấy cô nhìn chằm chằm lên sân khấu, lén lút nắm lấy tay cô ở dưới bàn, như đang muốn an ủi.
“Thật ra em thấy chuyện này cũng không thỏa đáng.” Đồng Vũ Vụ tiến đến tai Phó Lễ Hành thấp giọng nói: “Vì sao cha đem con gái giao cho chú rể mà không mẹ không thể chứ?”
“Quy củ chính là như vậy.” Phó Lễ Hành không có thói quen nói thì thầm, cô ghé vào tai anh nói nhỏ, vừa nóng vừa ngứa, nhưng anh vẫn thấp giọng cùng cô nói chuyện.
Ngay khi trong lòng Đồng Vũ Vụ nhịn không được xem thường, chỉ thấy Phó Lễ Hành nói bên tai cô, “Nhưng mà anh sẽ nhớ kỹ, sau này khi con gái của chúng ta kết hôn, anh và em sẽ cùng nhau bồi con gái.”
Đồng Vũ Vụ: “?”
Hello?
Đang êm đẹp sao lại nhắc đến con gái gì chứ? Không phải anh không muốn có con sao?
“Nói bậy cái gì đấy.” Hiện tại Đồng Vũ Vụ còn chưa nghĩ đến chuyện mang thai sinh con. Chưa nói đến chuyện bắt buộc sinh con trai, mà chuyện gả cho một gia đình như Phó gia cô cũng cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, cô cảm thấy suy nghĩ của cô và Phó Lễ Hành có thể cũng giống nhau: trì hoãn thêm một thời gian nữa.
Quan trọng nhất chính là, nếu cô và Phó Lễ Hành không yêu nhau, hai người giống trong tiểu thuyết là vợ chồng bằng mặt không bằng lòng thì cô đối với chuyện mang thai cũng không có bài xích như vậy, nói không chừng còn rất cao hứng, nhưng hiện tại cô yêu anh, thử hỏi có cô gái nào chưa hưởng thụ đủ tình yêu ngọt ngào mà vội vàng muốn làm mẹ chứ?
Phó Lễ Hành nghĩ là cô thẹn thùng nên cũng không nói gì.
Nhưng mà trong lòng anh nhớ kỹ, sau này có con gái, khi con gái kết hôn, không thể chỉ có một mình anh và con gái đi đến chỗ chú rể được, nếu không cô sẽ ủy khuất và oán trách.
Nghi thức hôn lễ này rất đơn giản, sau khi trao nhẫn cho nhau, hai người đến từng bàn một để mời rượu.
Khi lão Phì và cô dâu đến bàn của bọn họ, vô cùng cao hứng, mặt mày đỏ lên, cố ý cụng ly với Phó Lễ Hành, “Lão Phó, cậu dùng nhiều điểm tâm một chút, rồi sớm sinh con mới phù hợp với chính sách!”
Đồng Vũ Vụ: “…….”
Cô dâu vội vàng nói: “Vợ chồng người ta muốn thế giới hai người một thời gian nữa, anh muốn làm mẹ chồng hay gì?”
Cô dâu cười cười xin lỗi Đồng Vũ Vụ, “Phó thái thái, lão Phì uống nhiều rồi, cô không cần để ý nha, chiêu đãi có gì không chu toàn mong cô lượng thứ cho.”
Sau hôn lễ, nhiều khách có việc nên phải đi trước, mấy người Phó Lễ Hành chuẩn bị sáng mai mới rời khỏi, nên cũng xem như là nhóm khách cuối cùng, lão Phì và vợ sắp xếp cơm chiều, sau cơm chiều lại có một nhóm khách nhân rời khỏi, cuối cùng đến bảy tám giờ tối cũng chỉ còn lại nhóm người trẻ tuổi.
Lão Phì cũng rất quý trọng lần tụ tập nay, giữ mấy người Phó Lễ Hành lại không cho bọn họ trở về phòng, cứ muốn giữ lại uống rượu nói chuyện phiếm.
Bên này đàn ông có Phó Lễ Hành, lão Phì, Chu Trì, Đường Cẩn Hành cũng với Vạn Lâm Gia.
Phụ nữ bên này có Đồng Vũ Vụ, cô dâu cùng với em gái của cô dâu.
Em gái của cô dâu gọi là tiểu Đồng.
Đồng và Đồng là cùng âm, Đồng Vụ Vụ có hảo cảm với tiểu Đồng, bộ dạng xinh đẹp, tính tình cũng hoạt bát năng động, khi tiểu Đồng đề nghị chơi trò chơi nói thật và mạo hiểm, hảo cảm của Đồng Vũ Vụ đối với cô càng tăng lên nhiều hơn.
Đây là muội muội tri kỷ nha!
Nói thật loại trò chơi mạo hiểm này cô và Phó Lễ Hành chưa từng cùng nhau chơi, đây là cơ hội tốt nha!
Đàn ông ở độ tuổi này giống bọn Chu Trì, đối với loại trò chơi này cũng không có hứng thú, cũng không muốn lãng phí thời gian chơi cùng em gái này, loại trò chơi này chỉ có học sinh tiểu học mới chơi, vừa lãng phí thời gian lại không có ý nghĩa.
Đồng Vũ Vụ thấy vẻ mặt của mấy người đàn ông không có hứng thú, quyết đoán lôi kéo tay áo của Phó Lễ Hành, dùng ánh mắt khẩn thiết cầu xin anh.
Phó Lễ Hành rất thích điệu bộ này của cô, lại nghĩ mấy ngày nay cô đến Cao Thành cũng không có ra ngoài chơi, rất có thể nhàm chán, cho nên mới có hứng thú với trò chơi này, nhân lúc Chu Trì còn chưa mở miệng từ chối, giành nói trước: “Tôi cũng không có việc gì.”
Chu Trì và Đường Cẩn Hành nhấc mông rời đi nghe vậy liền ngồi xuống.
Lão Phó vì lão bà hiếm khi mở miệng.
Mấy người anh em tốt bọn họ bồi quân tử thì có là gì? Anh em tốt nên như vậy.
“Vậy chơi thôi, dù sao cũng không có việc gì.” Vạn Lâm Gia dứt khoát nói, quyết định chơi trò chơi ngu ngốc này.
Trên bàn tròn trong nhà ăn, năm nam ba nữ ngồi vòng tròn, tiểu Đồng quay chai bia, nhắm ngay Chu Trì, tiểu Đồng kích động đến đỏ mặt nói: “Tôi nói trước, ở đây không có người ngoài, chơi đại mạo hiểm không có kí©h thí©ɧ, phải chơi nói thật, nếu không muốn nói thật, liền phạt một lý bia, rồi phải thâm gia đại mạo hiểm.”
Chu Trì bộ dạng giống như ông vua, ngồi dựa ra sau, nghịch bật lửa trong tay, cười như không cười nói, “Những điều tôi nói đều là sự thật, chơi thôi.”
Tiểu Đồng nhìn hắn, lại nhìn Đồng Vũ Vụ, “Vụ tỷ, em còn nhỏ, hay là chị hỏi đi, ánh mắt của anh ta rất bỡn cợt. Chị phải mạnh tay lên.”
Đường Cẩn Hành cười xì ra tiếng.
Đồng Vũ Vụ bất đắc dĩ nhận nhiệm vụ gian khổ, thật lòng mà nói cô cũng không có hứng thú với Chu Trì, đây là ván thứ nhất, độ chừng mực cũng không thể quá lớn, cô nghĩ nghĩ, hỏi một vấn đề bảo thủ: “Đã từng bị bị bạn gái đá chưa?”
Không gian im lặng một lúc.
Đồng Vũ Vụ nghiêng đầu nhìn Phó Lễ Hành, cô cảm thấy không khí có chút không thích hợp.
Giọng điệu Chu Trì cứng nhắc nói: “Tôi uống, sau đó sẽ chọn đại mạo hiểm.”
Đồng Vũ Vụ và tiểu Đồng nhìn nhau: nga, hiểu rồi.
Sau khi Chu Trì uống hết một ly bia, đại mạo hiểm là gọi điện thoại cho bạn gái đầu tiên.
Đồng Vũ Vụ nghe tiểu Đồng nói ra đại mạo hiểm, trong lòng Đồng Vũ Vụ run lên vì kí©h thí©ɧ, quả nhiên là người trẻ tuổi dám chơi, chẳng qua……nếu đến lượt Phó Lễ Hành, để anh gọi điện thoại cho mối tình đầu, chẳng phải đó là cơ hội cho bọn họ ôn lại chuyện cũ hay sao?
Hoặc là để cô gọi điện thoại cho mối tình đầu……?
Nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ.
Giống như Chu Trì đối với mối tình đầu cũng không có để ý, mối tình đầu cũng không phải là người trong lòng hắn, hắn không chút do dự gọi đến một số điện thoại.
Qua mấy giây bên kia nhận điện thoại, đầu bên kia micro truyền đến một giọng nói non nớt có chút tức giận, “Uy, xin chào, mẹ con đang tắm!”
……
………….
Qua mấy vòng, mọi người đều đã quay, khi đến lượt Vạn Lâm Gia, vợ của lão Phì hỏi một vấn đề, nhìn ra được cô có chút câu nệ, không cởi mở giống với em gái của cô, hỏi một vấn đề cố ý buông tha: “Có cô gái nào mà anh không theo đuổi được không?”
Vẻ mặt Chu Trì bất mãn nói: “Chị dâu à đây là cố ý tha nha, lão Vạn của chúng ta vừa ra tay là không có cô gái nào là không theo đuổi được.”
Chu Trì còn đang muốn thổi phồng chiến tích của Vạn Lâm Gia, thì nghe giọng điệu bình tĩnh của người sau nói: “Có.”
Đường Cẩn Hành cũng rất ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn Vạn Lâm Gia, không nghĩ đến hắn cũng có lúc như vậy.
Vạn Lâm Gia cũng không phải ôn nhu vô hại như vẻ ngoài của hắn, ngược lại, trong mấy người bọn họ, số lần yêu đương của hắn là nhiều nhất, kỹ thuật theo đuổi con gái cũng cao nhất……cho nên khi hắn nói không theo đuổi được con gái, mấy người ở đây có chút khϊếp sợ.
Đồng Vũ Vụ nghe Chu Trì thổi phồng cũng rất muốn cười, còn kỹ thuật theo đuổi cao nữa? Cao con khỉ.
Những cô gái khác không phải bởi vì nhìn thấy bọn họ đẹp trai lại nhiều tiền sao, rốt cuộc là ai theo đuổi ai còn chưa biết đâu.
Khi Chu Trì còn đang muốn hỏi là thần thánh phương nào, Vạn Lâm Gia cầm lấy ly rượu, tự phạt một ly, “Cái khác thì đừng hỏi.”
Chu Trì khoát tay lên vai Vạn Lâm Gia, “Cô gái mà Vạn ca của tôi không theo đuổi được, nhất định là tuyệt sắc giai nhân.”
Vạn Lâm Gia nhíu mày, “Đừng nói nữa.”
Thật ra Phó Lễ Hành cũng không để ý
Thái độ làm người của Vạn Lâm Gia anh rất hiểu, tuy là quan hệ của anh và Vạn Lâm Gia không thân bằng Chu Trì, nhưng cũng không cần vì chuyện trong quá khứ mà xa cách.
Đồng Vũ Vụ bị hỏi mấy câu, nhưng vận khí của Phó Lễ Hành rất tốt đều tránh được.
Tất cả mọi người dù nhiều hay ít đều bị uống một ít bia, ngay lúc bầu không khí náo nhiệt nhất, chai bia cuối cùng cũng nhắm trúng Phó Lễ Hành.
Tửu lượng tiểu Đồng không tốt, uống mấy lý bia liền say.
Nhìn chằm chằm Phó Lễ Hành, cuối cùng cười hì hì: “Thôi đi, tôi đối với đàn ông đã kết hôn không có hứng thú, cơ hội này nên để cho Vụ tỷ, Vụ tỷ, nhắm chắc cơ hội nha!”
Đồng Vũ Vụ giật mình, tim đập nhanh hận không thể xuyên ra khỏi l*иg ngực.
Quả nhiên là cô gái trẻ thật đáng yêu ô ô ô.
Sau khi Đồng Vũ Vụ uống bia, cả người đều mềm mại, ngây ngô, cô giơ tay lên, “Tôi có thể hỏi thầm anh ấy không? Vấn đề vượt quá chừng mực, không thích hợp vị trẻ thành niên.”
Tiểu Đồng cười ha ha đứng lên, lại bị nước miếng làm sặc, liều mạng ho khan, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên những vẫn không quên vì mình biện bạch, “Em gần 20 tuồi rồi, không phải trẻ vị thành niên!”
“Đối với chị, dưới 20 tuổi là trẻ vị thành niên.” Đồng Vũ Vụ ôm cánh tay Phó Lễ Hành, “Em hỏi nha.”
Nói xong môi cô dán lên lỗ tai anh, hơi thở ấm áp quấn quanh, khiến Phó Lễ Hành có chút khó chịu.
Chỉ nghe cô cực kỳ nhỏ giọng nói: “Lần đầu anh đánh gôn là năm bao nhiêu tuổi nha.”
Phó Lễ Hành làm sao có thể trả lời đây?
Cô nghiêng đầu nhìn Phó Lễ Hành, chờ anh trả lời.
Phó Lễ Hành giơ tay lấy ly rượu, “Anh tự phạt một ly, chọn đại mạo hiểm. Nói trước luôn, anh không có số điện thoại của mối tình đầu, nên đừng đưa ra loại chuyện đó.”
Nói đến đây, mọi người đều rất hiếu kỳ Đồng Vũ Vụ hỏi cái gì.
Chu Trì sờ cằm: “Chẳng lẽ hỏi mật mã két sắt sao?”
Lão Phì lắc đầu: “Cậu không hiểu mấy bà vợ đâu, có mật mã két sắt nào mà họ không biết chứ.”
Đồng Vũ Vụ đã uống một chút bia, bạo gan ngăn Phó Lễ Hành lại, gắt giọng: “Cái này có gì không thể nói chứ, em cũng không tức giận, hơn nữa, dạ dày của anh không tốt, uống ít một chút.”
Phó Lễ Hành cũng né cô, cầm lấy ly bia uống hết, cúi đầu nhìn cô một cái, không biết có phải đã uống bia lịa là ban đêm, giọng anh vốn lạnh nhạt lúc này lại có chút lười biếng, “Trở về rồi nói.”