Chương 7: Thú cưng nhỏ to hơn cả người

Hôm nay cô thay một bộ đồ rằn ri, ống quần bỏ vào trong giày, trông dáng người càng thêm cao gầy, mái tóc dài đen nhánh buộc thành đuôi ngựa, tư thế hiên ngang.

“Bây giờ bắt đầu luôn đi, tăng lên dần dần, hôm nay chạy hai mươi vòng trước đã, ngày mai lại tăng thêm.”

Hoắc An đang định xuất phát chạy nghe thấy lời này, hai chân mềm nhũn, suýt nữa lăn quay ra đất.

Mới bắt đầu mà đã hai mươi vòng rồi, thế này mà gọi là tăng lên dần dần á?

Cậu ấy chầm chậm mà chạy đi.

Lúc trườn trên tường thấp, vất vả dịch chuyển, mất tròn hai phút.

Lúc vượt qua cọc ba bước, ba cái cọc, ba lần ngã.

Lúc nhảy qua hố sâu, nhảy lần nào, vào trong lần ấy.

...

Mười phút trôi qua, vẫn chưa chạy xong được một nửa chặng đường.

Tiêu Hòa nhìn chàng trai cao to liễu rủ trong gió kia, yên lặng dời tầm mắt đi.

Không muốn nhìn nữa.

“Chị… Đội trưởng, em thật sự chạy không nổi nữa rồi, còn như vậy nữa, em sẽ chết mất.” Hoắc An thở hồng hộc mà xin tha.

Một vòng còn chưa chạy xong, cậu ấy đã lấm lém khắp người, tứ chi nhũn ra, trông cực kỳ đáng thương.

Cậu ấy cố ý thò mặt qua, trưng ra mồ hôi trên mặt mình.

Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, chỉ cần cậu ấy vừa bán thảm, giả vờ đáng thương một chút, là người đại diện sẽ mềm lòng, dù là chuyện gì cũng sẽ đều nghe theo cậu ấy.

Nhưng mà lần này, chờ cậu ấy bán xong một đợt thảm rồi, ngẩng đầu nhìn lại, lại đối diện với một đôi mắt lạnh nhạt.

Tiêu Hòa không hề dao động.

Mềm lòng á?

Xin lỗi đi, không có đâu.

Hoắc An lại đau khổ cầu xin.

“Đội trưởng, xin chị đấy, em thật sự chạy không nổi nữa rồi.”

Tiêu Hòa cũng không chiều theo tật xấu này của cậu ấy.

Nhưng mà rõ ràng Hoắc An đã lười biếng thành quen, lúc này dứt khoát ngồi phịch xuống đất, dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi.

Cô hơi nheo mắt, đột nhiên bật cười.

“Tôi có nuôi một con thú cưng, để tôi cho nó chơi với cậu một lát, biết đâu cậu sẽ có sức để chạy.”

Hoắc An vừa thấy mưu kế của mình đã thành công, kích động đến mức liên tục gật đầu.

“Được ạ! Bây giờ em mệt đến nỗi một ngón tay cũng không nhấc lên nổi, cần động vật nhỏ chữa khỏi nhất, đội trưởng, thú cưng của chị là mèo con hay là cún con?”

Tiêu Hòa: “Là một con hamster nhỏ.”

Hoắc An vô cùng kích động, lập tức trở nên chờ mong.

“Hamster nhỏ đáng yêu nhất, mềm mại, nhỏ nhỏ, tròn tròn, béo ú. Đội trưởng, nếu chị để em chơi với nó hai giờ, em chắc chắn sẽ có sức luyện tập…”

Nghe giọng điệu được một tấc lại muốn tiến một thước của cậu ấy, Tiêu Hòa cười.

Đừng nói hai giờ.

Kể cả cậu có muốn chơi với nó cả ngày, cũng không thành vấn đề.

Chỉ cần cậu dám nói.

Đi đến chỗ không người, Tiêu Hòa dứt khoát ném từ trong không gian ra một quái vật khổng lồ.

Túm nó, đi về phía Hoắc An.

Lúc này Hoắc An ngồi liệt dưới đất, còn đang thỏa sức tưởng tượng thời gian tốt đẹp với hamster nhỏ, giây tiếp theo, ánh mặt trời bị che khuất.

Xung quanh giống như lập tức tối sầm lại.

“Mây đen kéo đến à?”

Cậu ấy ngẩng đầu, sau đó bị một sinh vật tròn tròn to lớn đen sì che khuất tầm mắt.

Một đôi tai mềm mảnh nhô ra, toàn thân lông xù xù, mắt nhỏ đen nhánh tròn trịa, hai cái răng cửa sắc bén trắng toát lóe sáng, phía sau còn có một cái đuôi dài giống như cái roi.

Đầu Hoắc An vang lên ong ong, ngây ra mà nhìn sinh vật to lớn trước mắt.

Giây tiếp theo, sợ tới mức giật bắn lên ngay tại chỗ.

“A a a a đây là thứ gì?!!”

Tiêu Hòa gãi gãi cổ hamster, nói: “Thú cưng nhỏ tôi nuôi.”

“Như này mà nhỏ chỗ nào? Cưng chỗ nào? Cứu mạng!!”

Sao trên đời này lại có hamster còn cao hơn cả đầu người chứ?

Thứ này mà cũng có thể được gọi là thú cưng ư?!

Hoắc An bị dọa đến mức sắp bay hết hồn vía, hoảng sợ mà chạy trốn khắp nơi.