Chương 42

Đào Dữu gãi đầu, vẻ mặt trầm tư: “Mười triệu chắc không đủ nhỉ? Album, phim... ít nhất cũng phải đầu tư một tỷ, nhưng mà tôi cũng không thiếu tiền, đầu tư cho anh mười tỷ hay hai mươi tỷ cũng được.”

Thực ra điều Đào Dữu muốn nhất là tự mình mở công ty như kiếp trước, nhưng bây giờ chưa phải là lúc.

Vì vậy, chỉ có thể sử dụng cách đơn giản và mộc mạc nhất là đầu tư tiền mặt.

Tiền bạc thật sự rất hữu ích.jpg

Cố Từ Tinh không nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Đào Dữu, bởi Đào Dữu không có lý do gì để đùa giỡn về chuyện này.

Nhưng... người có trong tay tiền tỷ mà vẫn hàng ngày đi làm công ty? Vẫn phải quản lý nhiều nghệ sĩ? Vẫn mỗi ngày vì công việc mà bận rộn chạy đôn chạy đáo?

...Thế giới của người giàu Cố Từ Tinh không hiểu...

Anh siết chặt tay, hỏi câu cuối cùng, cũng là câu anh muốn hỏi nhất: “Cô không sợ những tin đồn đó là thật sao?”

Những tin đồn lan tràn, bủa vây anh liên quan đến thế giới ngầm, bị bao nuôi, sống không kiểm soát, phẫu thuật thẩm mỹ...

“Tôi không tin những tin đồn.” Đào Dữu nhìn Cố Từ Tinh vô cùng nghiêm túc: “Anh không thể là người như thế.”

Cố Từ Tinh cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, anh nhìn vào đôi mắt trong veo của Đào Dữu, đồng tử co lại, trái tim ấm áp.

“Và tôi cũng có cách để làm sạch những lời đồn đó.” Đào Dữu dựa lưng vào ghế, gương mặt trẻ trung lộ vẻ hiểu đời: “Thật đấy, cứ tin tôi, chỉ cần tiền đủ, mọi chuyện đều dễ dàng.”

Cố Từ Tinh: ...

Tại sao người trước mặt này lại có khuôn mặt trẻ con nhưng lời nói lại già dặn đến thế???

Thấy Cố Từ Tinh không nói gì, Đào Dữu tưởng anh vẫn không tin mình, vỗ ngực: “Yên tâm đi, cứ giao cho “Chị Đào” là tôi này.”

Trước khi tái sinh, Đào Dữu luôn làm những quyết định mạo hiểm và liều lĩnh, thường khiến cấp dưới hoảng sợ, sau đó cô lại nói ra câu này.

Tôi, Đào Dữu, cực kỳ giàu có, có khả năng chi trả.jpg

“Chị Đào?” Cố Từ Tinh cong khóe môi một chút, quay đầu nhìn Đào Dữu, khuôn mặt đẹp tuyệt trần của mình hơi nghiêng về phía Đào Dữu, “Nếu tôi nhớ không nhầm, tôi hình như lớn tuổi hơn cô, phải không?”

Sự tiếp cận đột ngột của Cố Từ Tinh khiến trái tim Đào Dữu loạn nhịp, cô vội lùi lại, vỗ ngực mình.

Ôi tuổi già rồi tim cũng không tốt.

Cô không hề nghĩ tới tại sao Cố Từ Tinh lại biết cô trẻ hơn mình.

Đào Dữu hỏi: “Vậy bây giờ anh nghĩ sao?”

“Được.” Ánh mắt vốn dịu dàng của Cố Từ Tinh bây giờ dịu dàng hơn, “Tôi sẵn lòng tin tưởng cô.”

“Vậy thì...”

Cố Từ Tinh nghĩ Đào Dữu sẽ nói điều gì đó nghiêm túc, chuẩn bị tập trung lắng nghe, nhưng lại nghe thấy Đào Dữu yếu ớt hỏi mình: “Anh có thể ký cho tôi một chữ ký được không?”

Cố Từ Tinh: “ …”

.

Sau khi trở về từ nhà Cố Từ Tinh, Đào Dữu lao vào giường ôm lấy gấu bông của mình và lăn lộn một hồi lâu mới cuối cùng lấy lại được bình tĩnh.

Ở kiếp này với sự có mặt của cô, Cố Từ Tinh chắc chắn có thể làm những điều mình muốn, với tài năng và sức mạnh của mình, anh hoàn toàn xứng đáng đứng trên đỉnh cao của làng giải trí, nhìn xuống những kẻ đã từng áp bức mình.

Đào Dữu đang thỏa mãn ngắm nhìn chữ ký Cố Từ Tinh đã cho mình trong khi ngâm chân, bỗng nhận được cuộc gọi video từ Bạch Lộ và Bạch Viễn. Vừa kết nối, đã nghe thấy tiếng rêи ɾỉ từ phía bên kia, hai khuôn mặt dữ tợn đập vào màn hình: "Chị Đào! Cô… cô, cô bắt đầu quản lý Cố Từ Tinh rồi ư?!"

Đào Dữu thăm dò hỏi họ: "Có chuyện gì vậy? Các cậu không thích anh ấy à?"

Nếu thế, sau này cô sẽ cẩn thận không để Cố Từ Tinh gặp hai người họ.

Bạch Lộ và Bạch Viễn nói: "Anh ấy với chúng tôi không thù không oán, chúng tôi không ghét anh ấy đâu! Nhưng tiếng tăm của chị Đào chắc chắn sẽ tồi tệ hơn!! Người đó không thể đυ.ng vào được!!"

Hóa ra họ đang quan tâm đến cô.

Đào Dữu cảm thấy ấm áp trong lòng, nói với hai người: "Không sao đâu, tôi không sợ những điều đó, tôi tin tưởng mình có thể quản lý tốt Cố Từ Tinh."

Thấy Đào Dữu nói và tự tin như vậy, Bạch Lộ và Bạch Viễn lập tức yên tâm trở thành những người ủng hộ trung thành của Đào Dữu: "Dĩ nhiên rồi, chị Đào của chúng ta là giỏi nhất!"

Sau khi nói thêm vài câu, Đào Dữu nhận thấy Bạch Lộ và Bạch Viễn có chút lúng túng, cô nhướng mày hỏi: "Hai người các cậu có phải là không đồng ý với việc tôi quản lý Cố Từ Tinh không? Cảm thấy không vui à?"

"Làm sao có thể! Làm sao chúng tôi có thể nghĩ như thế!" Bạch Lộ im lặng vài giây, do dự hỏi nhỏ: "Chỉ là… cái đó… Chị Đào… chúng tôi cảm thấy Cố Từ Tinh hơi lạnh lùng… nên chúng tôi cũng không dám nói chuyện với anh ấy…"

Bạch Viễn cắn răng: "Anh ấy có một chiếc áo khoác dài, màu đen, dài đến mắt cá chân, siêu đẹp!!! Chị Đào có thể giúp tôi hỏi xem đó là thương hiệu gì không ôi ôi ôi!!!"

Đào Dữu: ...

Đây là cái gì vậy?