- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ngươi Đã Đánh Mất Ta
- Chương 6: Vẹt con gọi là Gà Nhỏ
Ngươi Đã Đánh Mất Ta
Chương 6: Vẹt con gọi là Gà Nhỏ
Khương Vọng Chi ngủ ở nhà được mấy ngày thì sốt như dự đoán, còn nặng hơn lần trước, sốt lên đến 40 độ, lần này bác sĩ không chỉ truyền dịch mà còn kê rất nhiều thuốc.
Bầu không khí trầm mặc trong bệnh viện khiến Khương Vọng Chi khó thở.
Nhớ lại khi đến bệnh viện tâm lý để xem bệnh, bác sĩ hỏi anh: "Có khi nào anh mất hy vọng vào cuộc sống không? Muốn trốn tránh nó?"
Bác sĩ đang ngầm hỏi anh: Đã bao giờ anh nghĩ đến cái chết chưa.
Khương Vọng Chi lắc đầu phủ nhận: "Không có."
Đây là sự thật, bởi vì có Dụ Minh tồn tại, anh chưa từng nghĩ đến cái chết, ít nhất khi tỉnh táo sẽ không nghĩ tới những chuyện tột cùng như vậy.
Điều này khiến bác sĩ tâm lý của anh thở phào nhẹ nhõm, thuốc không tăng liều, vẫn như mọi khi dặn dò: "Kết bạn nhiều hơn, thư giãn nhiều hơn, tìm việc mình thích làm, đừng ở một mình sẽ không tốt cho tình trạng bệnh."
"Được.."
"Khụ, khụ, khụ." Khương Vọng Chi cởi bỏ khẩu trang, ho cho đến khi phổi thiếu oxy.
Tần Du lay anh vài cái, lấy tay vỗ vỗ lưng nhẹ nhàng: "Anh làm sao mà so với con gái còn yếu hơn thế? Tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh ở bệnh viện."
Một cô gái nhỏ đang chờ truyền dịch rất bất mãn. Nói: "Ai nói con gái yếu đuối! Bị bệnh là chuyện bình thường mà!"
"Ừ." Khương Vọng Chi mang khẩu trang vào lại.
"Tiểu mỹ nhân, có sợ đau không." Tần Du thấp giọng điệu, "Sư tỷ thổi cho ngươi thổi xong liền không đau."
Cô gái nhỏ liếc mắt một cái: "Cô cô, nhanh lên, truyền dịch xong em còn về nhà làm bài tập"
Khương Vọng Chi mím miệng dưới lớp khẩu trang, cố nhịn cười.
Tần Du đang huyên thuyên, mở chế độ nói chuyện phiếm ra: "Sao em lại ở đây một mình, còn ba mẹ em thì sao?"
"Mẹ em đưa em đến đây, liền trở về làm việc, chờ truyền dịch xong sẽ đến đón em."
Cô gái nhỏ chỉ "rít lên" khi mũi kim xuyên qua làn da mỏng manh.
Tần Du sờ sờ bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô: "Một mình đi tiêm, không thấy cô đơn sao?"
Cô gái nhỏ mỉm cười nhìn Khương Vọng Chi: "Anh này cũng đi một mình, có cái gì mà cô đơn? Hai người đi một mình ở chung một chỗ chính là hai người nha"
Hơn nữa mẹ em chỉ bận, không phải không quan tâm đến em. "
Khương Vọng Chi đối mặt với cô gái nhỏ ngây thơ nhưng hiểu chuyện, lòng anh dịu lại:" Em hiểu chuyện thật. Lúc bằng tuổi em, tiêm một cái anh sẽ khóc rất lâu trong vòng tay mẹ. "
" Sao giờ bây giờ anh không khóc "Tần Du cất dụng cụ
Khương Vọng Chi dừng lại, nhẹ nhàng nói:" Lớn như vậy rồi, còn khóc cái gì? "
Khi còn nhỏ, có chút ấm ức liền có thể trút nỗi oan trước mặt gia đình, trưởng thành rồi có ấm ức cỡ nào cũng không có ai để kể khổ, chỉ có thể tự mình tiêu hóa.
Dụ Minh có việc không thể luôn trò chuyện với anh.
" Anh, em có một loại phép thuật. "Cô gái nhỏ thần bí nắm chặt bàn tay không chút nghi ngờ của mình thành nắm đấm rồi duỗi ra trước mặt Khương Vọng Chi.
" Phép thuật gì? "Khương Vọng Chi trong mắt hiện lên ý cười.
Cô gái nhỏ vươn bàn tay nắm đấm của mình ra trong lòng bàn tay dán một miếng dán hình bồ công anh.
" Đây là do mẹ em tặng. Bà ấy nói ý nghĩa của hoa bồ công anh là kiên cường dũng cảm. Bà hy vọng em có thể giống hoa bồ công anh cho dù bà ấy có rời đi cũng có thể tìm bầu trời của chính mình "
Khương Vọng Chi cảm thấy cô gái nhỏ này có gì đó không thuộc về lứa tuổi. Tâm trí cô nàng rất thú vị biết rất nhiều sự thật thuộc về mình.
" Em xem ti vi biết được, trên đời này ngoại trừ cha mẹ còn có một người nguyện ý yêu em "
Khương Vọng Chi không ngờ sẽ nói đến cái đề tài này, không giỏi nói nhiều, liền hỏi:" Còn ai? "
Cô gái nhỏ ngồi trên ghế, gác chân xuống đất, đung đưa hai cái chân ngắn ngủn của mình nói:" Một chàng trai mà em không quen biết, anh ấy sẽ đợi em lớn lên. "
Khương Vọng Chi nghi ngờ hỏi cô:" Em biết anh ấy không? "
Cô gái nhỏ lắc đầu:" Anh ấy sẽ là người tốt nhất trên thế giới, giống như hoàng tử trong truyện cổ tích vậy ".
Thế giới của trẻ em thật đơn giản, đối với tương lai mơ màng, chỉ muốn chờ thời gian để dạy chúng không phải tất cả tình yêu đều đẹp như câu chuyện cổ tích..
Loại chuyện tàn nhẫn như vậy Khương Vọng Chi không làm:" Ừ, đúng vậy, em bây giờ ngoan ngoãn lớn lên, hiện tại cha mẹ đối xử với em tốt nhất. "
Truyền dịch xong cô gái nhỏ, nhanh chóng bị mẹ vội vàng chạy tới đón đi, chỉ còn lại Khương Vọng Chi ở khu vực truyền dịch. Còn có Tần Du rảnh lại đến.
" Anh à, anh không có bệnh đấy chứ? Được rồi, anh gửi qua đây. "
Tần Du trả lời một cuộc gọi khiến cô tức giận:" Ôi, anh trai tôi có bệnh thật rồi. Đi mua một con vẹt ồn ào. Cứ đòi tặng nó cho tôi, ngày nào tôi cũng bận rộn như vậy, làm sao có thời gian nuôi nó được, chi bằng nấu súp vẹt tặng anh ăn cho bổ.
"Vẹt?" Khương Vọng Chi, đã truyền gần hết dịch, có chút tinh thần, "Chính là loại có thể học người ta nói chuyện?"
Tần Du ngồi xuống bên cạnh xác định xung quanh không có ai: "Đúng vậy, anh trai tôi là biên tập viên, suốt ngày gọi điện thoại đòi bản thảo. Ảnh nói con vẹt học anh ấy, nghe máy cùng nghe nhị ca cũng vậy thôi."
"Hay là, bán cho tôi đi." Khương Vọng Chi sờ sờ túi, nhớ tới chiếc ví vẫn còn ở chỗ Tần Du, "Tiểu Du.. ví của tôi."
"A không cần! Anh có thể giúp tôi nuôi nó là tốt lắm rồi, tôi không muốn ăn thịt vẹt đâu." Tần Du lấy ví của Khương Vọng Chi từ chiếc áo khoác trắng ra, "Này này, anh không để tiền trong ví còn mang theo."
Xác định quên mang tiền, Khương Vọng Chi có chút xấu hổ, anh tiếp nhận: "Lần sau tôi sẽ trả cho cô."
"Đã bảo không cần, anh không coi tôi là bạn sao." Tần Du lấy điện thoại ra gọi cho anh trai.
"Anh, em tìm được người nuôi vẹt rồi, anh mang con vẹt đó đến nhà Khương Vọng Chi đi, nhân tiện mang theo một ít lễ vật, người ta giúp chúng ta giải quyết cả một phiền phức lớn!"
Tần Du mở loa ngoài, giọng Tần Ưu truyền qua điện thoại: "Địa chỉ của Khương Vọng Chi ở đâu? Lát nữa anh sẽ giao cho hắn."
Khương Vọng Chi đành báo cáo địa chỉ.
"Xa như vậy, có thể sẽ hơi muộn, anh cần xem lại." Điện thoại truyền đến tiếng gõ bàn phím, anh ta còn đang làm việc.
"Để mai giao."
Tần Du liền nói, "Không được, nó không thể ở trong nhà của em nữa, em sẽ phát điên mất."
Vừa cúp điện thoại, Khương Vọng Chi cũng đã truyền dịch xong, Tần Du nói: "Nếu ngày mai tốt thì không cần truyền dịch, uống thuốc đúng giờ sẽ mau chóng khỏe lại."
"Cảm ơn."
Rời bệnh viện, trên đường về nhà Khương Vọng Chi mua rất nhiều đồ ăn, thân thể hiện tại không thể ăn mì gói được nữa, bất quá lâu ngày chưa nấu ăn không biết tay nghề thế nào.
Kết quả ở nhà bếp nửa ngày, anh thấy phát hiện gia vị cùng nước mắm đều hết han, miễn cưỡng nấu một nồi mì trứng cà chua, thêm chút muối, nêm nếm vừa miệng.
Bật TV lên, dự báo thời tiết lại là cảnh báo mưa lớn, sau mùa thu trời sẽ mưa không dứt..
Đinh Đông.
Chuông cửa vang lên, Khương Vọng Chi đi mở cửa. Tần Ưu mang theo l*иg chim trắng bên trong là một con vẹt màu xanh lá, miệng màu đỏ ríu rít "Xin chào, xin chào!"
Tần Ưu mang theo tội lỗi vào nhà, treo l*иg chim lên bệ cửa sổ: "Gà Nhỏ, phiền anh chăm sóc cho nó."
"Gà Nhỏ? Đây không phải là con vẹt sao?" Khương Vọng Chi chọc ngón tay vào đôi cánh nhỏ của nó.
Tần Ưu xoa xoa cánh tay đau nhức ngồi ở trên sô pha: "Nó lớn lên giống con gà."
"Anh có biết tại sao nó lại làm phiền anh không?" Khương Vọng Chi
"Không biết." Tần Ưu vô tình nhìn bát mì, nuốt nước bọt.
"Gà Nhỏ là con vẹt có tôn nghiêm." Khương Vọng Chi cầm bát lên, bắt gặp ánh mắt của anh "Muốn ăn sao? Còn trong nồi ấy."
Tần Ưu vui vẻ nói: "Thật chứ? Vậy tôi không khách khí."
"Um.. có thể nó không được ngon đâu, tôi chỉ thêm muối thôi." Khương Vọng Chi múc phần mì còn lại trong bếp và đưa cho anh.
"Cảm ơn, hẳn là ngon hơn mì ăn liền." Mùi vị quả thực rất nhạt, nhưng Tần Ưu là người dễ hài lòng, ăn xong hai miếng liền hài lòng nói, "Biên tập thật sự không phải việc cho người làm, mỗi ngày đều đòi mạng không ngừng hối thúc để từ trong tay tác giả lấy ra tác phẩm."
Khương Vọng Chi nhẹ nhàng ăn mì vào miệng, nuốt nước bọt, nói: "Anh làm cái gì, biên tập truyện tranh sao?"
"Không." Tần Ưu nói: "Là biên tập tiểu thuyết ngôn tình."
Tần Ưu nói về một tựa sách xuất bản phổ biến. Mặc dù đây là một bộ truyện ngắn lãng mạn kém chất lượng, nhưng doanh số bán hàng tháng không thể xem nhẹ được
"Tổng biên tập? Rất có quyền lực." Khương Vọng Chi ăn mấy miếng liền no, đặt đũa xuống thuận tay tắt TV.
"Còn được, nhưng là rất mệt." Tần Ưu chồng hai cái bát lên, cầm đũa. "Nhà bếp ở ngay đó sao?"
Khương Vọng Chi đứng lên: "Tôi không sao."
"Cọ cơm sao có thể không rửa bát." Tần Mặc vào bếp, mở nước thuần thục rửa bát
Dáng người cao lớn này trùng với người trong trí nhớ một cách khó hiểu. Khương Vọng Chi dựa vào cửa, trầm giọng nói: "Cảm ơn."
Tần Ưu mỉm cười xoay người: "Không có gì, có thời gian tôi lại đến cọ cơm nhưng lần sau muốn thêm gia vị."
Trời sắp mưa to, Tần Ưu không ở lâu, dặn khi nuôi Gà Nhỏ cần chú ý liền rời đi.
Khương Vọng Chi vươn tay vào l*иg chim, Gà Nhỏ nhảy lên ngón tay rất điêu luyện, khua cánh, không hề hung tợn như Tần Ưu miêu tả, không được đáng yêu.
"Gà Nhỏ." Khương Vọng Chi ngồi xếp bằng trên thảm gọi nó.
"Xin chào." Giọng con vẹt rất giống tiếng người.
"Gà Nhỏ."
"Xin chào."
Khương Vọng Chi suy nghĩ một chút liền đổi tên: "Tần Ưu."
"Tần Ưu." Gà Nhỏ chắc chắn là giỏi nhất trong đám vẹt, học rất nhanh.
"Khương Vọng Chi."
"Chà."
Ba từ quá khó đối với nó sao? Khương Vương Chí nghĩ nghĩ, cuối cùng cẩn thận nói: "Dụ Minh."
"Dụ Minh." Gà Nhỏ thò đầu về phía trước, bắt chước y hệt.
"Dụ Minh."
"Dụ Minh."
* * *
Khương Vọng Chi lặp đi lặp lại, Gà Nhỏ cũng không thấy mệt nói theo.
"Dụ Minh." Gà Nhỏ lần này im lặng, bàn chân nhỏ trên ngón tay di chuyển hai bước.
Khương Vọng Chi cúi đầu, âm thầm thở dốc nói: "Tôi yêu anh."
"Dụ Minh, tôi yêu anh."
Gà Nhỏ ghép hai câu lại với nhau: "Dụ Minh, tôi yêu anh! Dụ Minh, tôi yêu anh!" Đôi cánh dang rộng, lặp đi lặp lại vài lần.
Khương Vọng Chi cảm thấy thích thú với nó, cả phòng khách chỉ có một người, một chim và một nụ cười. Rõ ràng là rất vui và thú vị, nhưng khóe mắt của Khương Vọng Chi lại đầy ẩm ướt, cũng không biết do cười quá sảng khoái hay tại sao.
(Sao cảnh này buồn quá huhu (-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩___-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩))
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ngươi Đã Đánh Mất Ta
- Chương 6: Vẹt con gọi là Gà Nhỏ