"Tôi nói cho anh biết, tôi thật sự không muốn làm y tá, nhưng cũng không có ước mơ gì cả, đều do gia đình sắp đặt. Giờ tôi hối hận rồi." Tần Du rút kim tiêm cho hắn, đồng thời lấy bông gòn đè vết thương.
"Có người nhà lo lắng cho là chuyện vui rồi."
Khương Vọng Chi đã sáu năm không gặp một ai gia đình, thậm chí anh còn không để lại thông tin liên lạc của mình. Bỏ đi không một lý do khiến anh cảm thấy có lỗi với gia đình.
Hồi đó anh còn trẻ, sức sống mãnh liệt, anh dứt khoát đem đường lui cuối cùng này bỏ qua. Hiện giờ anh chỉ có thể chống lưng, cắn chặt răng kiên trì, bước về phía trước, cố gắng theo kịp người cho anh hy vọng.
Kết quả là càng ngày càng mệt, khoảng cách ngày càng xa..
Tần Du nói đùa: "Anh thích nói, ừm, chuyện vui, được rồi. Đây là câu cửa miệng sao? Xem ra cuộc sống của anh thuận lợi."
Không ai có khả năng sống suôn sẻ mãi được (nguyên văn là k ai có thể thuận buồm xui gió), điều duy nhất suôn sẻ đối với Khương Vọng Chi bây giờ là không phải lo về cơm ăn, áo mặc. Không có người cần đến, nuôi sống bản thân cũng không có gì khó khăn, cho dù lặng lẽ rời đi, cũng không có người đặc biệt đi tìm anh.
Nếu nghĩ theo hướng này thì anh đang sống khá suôn sẻ.
"Ừm.." Khương Vọng Chi thu tay lại, "Ta đi đây, lần sau nói chuyện."
Tần Du lấy điện thoại di động ra đuổi theo: "Để lại số điện thoại đi."
Khương vọng chi sửng sốt, một tia sáng lóe lên trông đôi mắt anh.
"Không muốn sao không?" Tần Du lúng túng, không biết có nên rút lại điện thoại không.
"Được."
Khương Vọng Chi xuất ra di động, mở danh bạ ra.
Đến khi lên xe bus, Khương Vọng Chi vẫn đang cầm điện thoại di động, trong dang bạ của anh nhiều thêm một người, hơn nữa còn có ghi chú.
Khu nhà của Khương Vọng Chi không được coi là một khu vực thịnh vượng, vì vậy xe buýt đi tuyến này sẽ không bao giờ đông đúc, vì nó không thể đi qua trung tâm thành phố sang trọng.
Khương Vọng Chi đang ngồi ở hàng cuối cùng bên cửa sổ, ánh đèn neon ngoài cửa sổ chuyển từ dày đặc thành thưa thớt, trước khi anh nhìn ra xa màn hình điện thoại, anh mới dời mắt khỏi màn hình di động.
Khương Vọng Chi nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ, hỏi: "Tôi cũng có bạn sao?"
Sau khi trở về nhà, bước tới huyền quan* anh phát hiện giày của Dụ Minh vẫn ở nguyên vị trí lúc anh rời đi hồi sáng, anh kinh ngạc bước nhanh về phòng ngủ.
Du Minh vẫn còn nằm trên giường, nhưng mà bộ đồ ngủ anh mặc đã trở nên lộn xộn, mồ hôi từ trán túa ra, đôi môi mỏng mím chặt, bộ dáng rõ ràng là bị bệnh.
Khương Vọng Chi dùng trán của mình đè lên cái trán của hắn: "Anh cũng sốt rồi."
Dụ Minh mở mắt ra, thốt ra một tiếng: "Ừ".
"Thực xin lỗi nha, lây bệnh cho anh.. tôi sẽ mua thuốc cho anh." Giang Vương Chí áy náy lấy chăn đắp cho Dụ Minh.
Dụ Minh nói giọng khàn khàn: "Không cần, tôi không biết cậu bị bệnh, đợi lát nữa tôi về tự. Mua."
"Tôi đi cho anh." Khương Vọng Chi từ chối, từ trong tủ lấy ra vài bộ quần áo của mình "Taxi đến đây không dễ chút nào.
Dụ Minh sờ trán ngồi dậy:" Không được, Nguyễn Vi sẽ đến đón tôi ngay. "
Nguyễn Vi? Khi Khương Vọng Chi nghe thấy cái tên xa lạ này, anh dừng động tác chỉnh áo, nói một cách tự nhiên nhất có thể:" Bạn gái mới? "
" Không tính bạn gái, bố mẹ tôi khá hài lòng, có lẽ sẽ kết hôn. "Dụ Minh cởi đồ ngủ.
" Ồ.. thật tốt. "Giang Vương Chí đưa quần áo cho anh, cười nói:" Ta đi vệ sinh ".
Bình thản bước vào phòng tắm, nhẹ nhàng khóa cửa lại rồi dựa lưng vào tường, nước mắt tuôn ra không kìm được.
Quá giả tạo.
Khương Vọng Chi không muốn khóc, anh ấy hiếm khi khóc ở nơi có Dụ Minh, và cười bất cứ khi nào có thể, để hắn bớt buồn chán.
Anh cắn mu bàn tay và khóc thầm, nhưng phương pháp này không khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn ngoại trừ việc làm bay hơi nước trong cơ thể.
Sáu năm a, Dụ Minh. Có phải chỉ là mơ tưởng của tôi không? Rõ ràng chúng ta đã từng hạnh phúc. Sao bây giờ lại thành ra như thế này? Có phải tôi đã làm gì sai không?
Lấy vợ sinh con là điều đàn ông nên làm. Điều hắn làm là đúng. Tôi sao có thể oán giận đây?
Đúng vậy, ta thì là cái gì chứ? Bạn tình hay chỉ là một công cụ phát tiết du͙© vọиɠ.
Khi Khương Vọng Chi phủ nhận bản thân, nước mắt dần dần ngừng, chuyển thành những tiếng nức nở nhỏ.
Du Minh tập gym quanh năm, loại bệnh này đối với hắn chẳng mấy quan trọng, nhưng dạo này hắn quá mệt mỏi, ở với Khương Vọng Chi, tự cho mình một ngày nghỉ cũng không tệ. Ai mà biết hắn cả ngày chưa về.
Sau khi mặc quần áo xong, tôi nhìn thấy bộ đồ ngủ tùy ý ném trên giường.
Nhìn có chút quen, hình như là bộ đồ ngủ mà Khương Vọng Chí mặc tối hôm qua, nhưng nó lớn hơn rất nhiều, hắn mới tìm thấy hôm nay mặc cũng thật vừa người.
" Bộ đồ ngủ này là của tôi? "Dư Minh hỏi.
Khương Vương Chí mở vỏi nước, dùng tiếng nước che đi tiếng nức nở của mình, đáp:" Ừm, lâu rồi, anh có thể không nhớ rõ. "
Đó là phí bản thảo đầu tiên mà Khương Vọng Chi nhận được, anh mua cho họ một bộ đồ ngủ đôi, mỗi người một bộ, Du Minh đã từng rất thích và mặc rất lâu, cuối cùng Khương Vọng Chí đã cưỡng chế ném vào máy giặt.
Viên Minh bất đắc dĩ nhìn máy giặt đang quay:" Này, thật đáng tiếc. "
Khương Vương Chí:" Đáng tiếc? "
" Bộ đồ ngủ nguyên bản do vợ tôi mua, giờ giặt xong đã hết mùi. "
" Mùi của anh có gì thơm, nước giặt có mùi hơn. "
Dư Minh vòng tay ôm eo anh, nói bên tai anh:" Không phải mùi của anh thơm, mà là mùi em ngọt, cho nên anh chịu không giặt. "
" Anh muốn ôm em ngủ suốt đời, làm mùi vị của em mãi ở trên người anh, cái kiểu không thể giặt được. "
" Được rồi! Nếu ngày đó có, em sẽ tức giận. "Khương Vọng Chi nhào tới trên người hắn, cười thoải mái nói.
Giống như nhớ ra có chuyện này, nhưng đối với hắn không quan trọng, Dụ Minh liền không thèm nghĩ tới, gõ cửa phòng tắm:" Sao cậu lại ở trong đó lâu như vậy. "
Khương Vọng Chi vặn vòi nước, vỗ nhẹ nước trên mặt, dụi mắt vặn cửa mở ra, Dụ Minh vẫn ở cửa.
Dụ Minh chán nản nhìn hắn:" Lão đại, rửa mặt còn bị nước vào mắt? "
" Tôi xin lỗi. "Khương Vọng Chi buông tay xin lỗi theo thói quen.
" Cậu không làm gì sai, đừng xin lỗi tôi, để tôi. "Dụ Minh muốn tắm rửa sạch sẽ nhanh chóng về nhà, ở đây lâu chỉ làm hắn thêm phiền.
Khương Vọng Chi vội vàng tránh ra, Du Minh đập cửa đóng lại, dùng rất nhiều sức, cửa còn răng rắc kêu vài tiếng.
" Hình như mình đã làm gì sai khiến anh ấy tức giận. "Khương Vọng Chi đang ngồi trên sô pha, trên tay cầm một cốc nước sôi, thổi nhẹ vào trong cốc, trên mặt nước còn có bột gừng không ngừng nổi lên.
Bột gừng còn chưa tan hết thì chuông cửa vang lên.
Nghe đến phiền phức, Khương Vọng Chi muốn làm ngơ cũng không được, hít sâu mở cửa, quả nhiên bên ngoài có một người phụ nữ rất xinh đẹp.
Nguyễn Vi cười ngọt ngào:" Dụ Minh có ở đó không? "
" Có. "Khương Vọng Chi mời cô vào.
Nguyễn Vi liếc nhìn xung quanh, phong cách trang trí trong nhà rất đơn giản, ngoại trừ đồ đạc cần thiết, không có đồ trang trí gì thêm, coi như không phải là nhà ở lâu dài, mà là tạm trú.
" Minh ở đây làm phiền anh rồi. "Nguyễn Vi rút ra một xấp tiền giấy từ trong ví của cô," Cảm ơn, đây là phần thưởng. "
Khương Vọng Chi hai tay cầm tách trà, cô đặt tiền lên bàn cà phê.
" Thù lao? "Khương Vọng Chi nghi ngờ nhìn tiền trên bàn.
" Còn chưa đủ sao? "Nguyễn Vi lại muốn rút tiền từ trong túi ra.
Khương Vọng Chi lắc đầu cười bình tĩnh:" Đủ rồi, cám ơn. "Nếu không tính tiền, Nguyễn Vi sẽ suy nghĩ kỹ hơn, nếu nhận lời thì sẽ cho cô yên tâm.
Dụ Minh tóc ướt vẫn còn nhỏ giọt, khi bước ra liền nhìn thấy tiền trên bàn:" Tại sao cô lại đưa số tiền này? "
" Em không mang theo nhiều, anh còn mang theo không? "Nguyễn Vi chào anh rồi ôm cánh tay anh, trên mặt không giấu được vẻ đắc ý.
" Không, lần sau cho. "
Hai người đi tới cửa ra vào, Khương Vọng Chi đuổi tới:" Uống cái này trước rồi đi. "
Một tách trà gừng bốc khói nghi ngút, nụ cười dịu dàng luôn không thay đổi của Khương Vọng Chi, Nguyễn Vi cầm lấy trà đặt vào lòng bàn tay Du Minh:" Minh, anh có thể uống một chút. Nếu bị ốm thì uống cái này là tốt rồi. "
Dụ Minh uống xong trong một hơi, khi trả lại tách trà cho anh, hắn nhìn thấy hai bàn tay nóng đỏ của anh, bình tĩnh nói:" Tự lo cho bản thân, tôi đi đây. "Tùy tiện để lại nói câu này, nó giống như nói" xin chào "hoặc" tạm biệt ".
" Tạm biệt Khương Vọng Chi. "Nguyễn Vi vẫy tay chào tạm biệt.
Thì ra là cô ta biết anh, Dụ Minh giới thiệu anh như thế nào? Ít nhất.. không phải người xa lạ.
Khương Vọng Chi đói đến mức không thể chịu nổi, liền nấu hai gói mì ăn, cảm thấy ngon miệng đến bất ngờ nên uống húp hết luôn nước mì.
Tay anh vẫn còn chút sưng đỏ, cũng không quên vẽ vời, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, nhẫn nhịn, đau tay cũng không cản trở gì, tốc độ vẫn như thường.
Khương Vọng Chi đã vẽ minh họa cho sách thiếu nhi, hổ, sư tử, voi, mèo và chó, rất dễ hiểu. Câu chuyện do biên tập viên chỉ định, và viết kịch bản.
Biên tập viên đã gửi cho anh ấy một câu chuyện mới.
" Chuyện tình của thỏ trắng nhỏ? Cái này là của bọn nhỏ sao? "
Khi thỏ trắng lớn lên không chỉ mong có cà rốt mà còn mong có được tình yêu thương, thỏ xám nhỏ luôn cho nó cà rốt, Thỏ trắng xách rất nhiều củ cải do thỏ xám nhỏ đưa đi vào rừng thì gặp ngỗng lớn, thỏ trắng tưởng hai người yêu nhau nhưng ngỗng lớn cứ ngóc cổ chạy lên. Nó không thể đuổi kịp con ngỗng lớn, nó rất mệt nhưng không nghĩ đến việc bỏ cuộc cho đến ngày con ngỗng lớn nói với nó.
" Em muốn rời xa anh vì anh không thể bay trên bầu trời xanh như em. "
Chỉ bằng một câu nói ngắn gọn như vậy, Khương Vọng Chi đã có cảm giác đồng cảm, thỏ trắng cố gắng rất nhiều mới có thể theo kịp ngỗng, cuối cùng chỉ đổi một câu" Ta muốn rời xa ngươi ", lý do vô cùng đơn giản và dứt khoát, hắn cũng không cho một chút hy vọng nào.
Khương Vọng Chi ngón tay gõ trên bàn phím: Có tiếp theo không?
Hình đại diện của người biên tập di chuyển hai lần và gửi một tin nhắn: Bạn có thời gian để vẽ xong cái này trước, vẽ từ từ cũng được, đây không phải là việc chính, đừng lo, tôi sẽ gửi cho bạn phần còn lại sau khi xong
Dù truyện có ra sao, có phù hợp với sách thiếu nhi hay không thì vẫn vẽ.
Khi Khương Vọng Chi vẽ sơ đồ sắp đặt cho con thỏ trắng, anh tinh mắt phát hiện ra một nốt ruồi đen ở khóe mắt nó ở cùng vị trí với nốt ruồi của anh.
Đối với con thỏ trắng đơn giản trên màn hình máy tính, Khương Vọng Chi lẩm bẩm:" Ngươi sẽ tìm được tình yêu không?".
*Huyền quan: Là khoảng cách giữa cửa chính với phòng khách, thường thì được tận dụng để kệ giầy, dép.. vd như nhà nobita cũng có [ ◕ ᴥ ◕] mấy bạn có thể tưởng tượng, mình lười tìm ảnh quá (≧▽≦).