Chương 1: Bạn lâu năm

Tách ra chính là sinh ra và sống sót

Khương Vọng Chi chỉ là một kẻ tầm thường trong số hàng ngàn người trên thế giới đang dốc sức sống cuộc đời của mình. Mỗi ngày thức dậy cùng một thời gian, rửa mặt ăn cơm đi làm, tiến hành từng bước một, như một quy luật không thể phá vỡ, còn có tinh thần sa sút, cùng với cơ thể hao mòn.

"Hôm nay có trận mưa to, nhiệt độ giảm nhẹ.."

Khương Vọng Chi ngồi ở máy tính tua đi tua lại dự báo thời tiết hôm nay.

Người đàn ông đang ngủ trên giường trong phòng ngủ, đường nét cân đối, tóc tán loạn, lười biếng mười phần mở đôi mắt nhập nhèm: "Biết rồi, tôi sẽ mang theo ô."

Khương Vọng Chi cười cười, tắt đi dự báo thời tiết, còn không quên nói thêm một câu: "Nhớ mặc thêm áo ấm, vào thu rồi."

Người đàn ông tìm thấy điều khiển từ xa của điều hòa và tắt điều hòa đã bật suốt đêm, tiến đến và ôm eo anh từ phía sau: "Có phải tôi nên gọi cậu một tiếng mẹ? Chu đáo dữ vậy?"

"Tôi không thể sinh ra anh." Khương Vọng Chi bấm mở phần mềm vẽ, "Muốn cảm ơn thì có thể hôn tôi một cái"

"Thôi đi, hai đứa con trai làm vậy thật buồn nôn." Hắn cười cười, mặc áo ngủ đi vào phòng tắm

Đúng vậy, hai đứa con trai.. Khương Vọng Chi cũng mỉm cười, tay cầm chuột dừng lại.

Anh sống cùng Dụ Minh đã bao lâu rồi?

Một năm, hai năm, ba năm.. Qua Trung thu chính là bảy năm. Sáu năm là đủ vào một trường đại học, tiện thể lấy bằng tốt nghiệp, thuận lợi tìm được một công việc ổn định, cưới vợ sinh con, mọi việc đều theo quy trình mà phát triển.

Sự xuất hiện của Dụ Minh, có lẽ là điều đáng kinh ngạc nhất trong 25 năm cuộc đời tầm thường của anh.

Khương Vọng Chi chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ thích hắn như vậy, thậm chí từ bỏ thi vào trường cao đẳng, rời nhà trốn đi theo hắn đến nơi thành thị xa lạ này.

Khương Vọng Chi ở trước cửa phòng tắm, nghe tiếng nước ào ào: "Trước Tết Trung thu anh vẫn đến chứ?"

Tiếng nước dừng lại, tiếng nói của Dụ Minh trở nên rõ ràng: "Không, công ty còn nhiều việc, cậu có thể tự mình đi du lịch, tôi sẽ sắp xếp cho."

Còn một tháng nữa tới Trung Thu, chính là một tháng không gặp mặt, một tháng ba mươi ngày, ở một mình trong căn phòng 100 mét vuông này thật khó chịu.

"Được rồi, tôi đi du lịch." Khương Vọng Chi miệng nói thì thoải mái, nhưng trong lòng như muốn dời sông lấp biển, thật muốn hỏi hắn, xem mình là cái gì.

Đã vô số lần định nói ra nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, sau nhiều lần như vậy anh chẳng còn cảm thấy khổ sở.

Một mối quan hệ như thế này, ai có thể chấp nhận nó!

Khương Vọng Chi ngồi trước bàn máy tính, không dời mắt nhìn hắn thuần thục lấy xuống một bộ vét, thắt cà vạt, gọi trợ lý hỏi lịch trình. Cuối cùng trước khi mở cửa phòng ngủ còn nói với hắn: "Đừng đi theo tôi.."

"Được."

Chỉ cần Khương Vọng Chi còn sống, sẽ không từ chối Dụ Minh bất cứ điều gì. Mấy năm nay "Được", "Ừ", "Tôi hứa với anh", hẳn là điều anh nói với Dụ Minh nhiều nhất.

Ngoan ngoãn như một con búp bê.

Khương Vọng Chi còn rất có khí phách, anh không cần tiền của hắn tự mình vẽ truyện tranh một mình kiếm tiền viết bản thảo, quá đủ để nuôi sống bản thân, vì vậy mối quan hệ này được coi là bình đẳng.

"Trừ bỏ không thể công khai, mọi thứ đều ổn, còn có cái gì chưa vừa lòng?" Khương Vọng Chi tự hỏi chính mình.



Đang suy nghĩ miên man, Khương Vọng Chi không quên lấy từ trong ngăn kéo ra một lọ thuốc có nhãn mác rách nát, lấy hai viên thuốc màu trắng bóng sau đó ngâm chúng bằng ly nước lạnh qua đêm trên bàn. Nước hòa tan hai viên thuốc, mùi thuốc lan tỏa trên lưỡi, đắng đến rùng mình.

"Trầm cảm rốt cuộc là cái gì?" Khương Vọng Chi lầm bà lầm bầm. "Ta chỉ là cảm thấy buồn, ngay cả khóc còn chưa nghĩ tới, tại sao bác sĩ đã nói ta bị trầm cảm?"

Bản thảo hiển thị trên màn hình máy tính không phải là nội dung sẽ vẽ, mà là Dụ Minh vừa đi mất, mỗi nét bút đều vô cùng cực kì giống.

Khương Vọng Chi nhìn thật lâu, hình dáng này với hắn mà nói lại là xa lạ, đây là Dụ Minh sáu năm trước..

"Cậu vẽ thật đẹp!"

Để có thời gian rảnh rỗi Khương Vọng Chi, bí mật chạy ra khỏi nhà trước kỳ thi tuyển sinh đại học, vào một quán cà phê không bị tìm thấy dùng một cuốn sổ phác thảo để vẽ những người đi bộ đi ngang qua.

Đối mặt với nam nhân không biết từ bao giờ xuất hiện, anh cũng không tí hoảng loạn: "Thật sao? Cám ơn."

Khương Vọng Chi khi đó còn rất trẻ, được khen vài tiếng là mũi đã có thể hất lên trời.

"Họa sĩ đại nhân, cậu có thể vẽ cho tôi một bức tranh được không? Tôi sẽ đưa tiền cho cậu." Giọng của Dụ Minh như gió nhẹ mùa xuân, thổi Khương Vọng Chi nóng bừng cả mặt.

"Không, không cần, anh rất đẹp trai, dễ vẽ." Khương Vọng Chi lắp bắp mở ra trang mới, giơ bút chì lên, nhắm một mắt, ước định tỷ lệ.

Dụ Minh một tay chống cằm, cười ha hả: "Vậy lớn lên không đẹp trai thì không vẽ được sao?"

"Không phải, chỉ là cần thêm thời gian."

Hôm đó ánh mặt trời vừa đủ, vị cà phê êm dịu, một người chăm chú nhìn, một người chuyên tâm vẽ tranh.

Cả đời điều có thể nhớ không nhiều, để Khương Vọng Chi lựa chọn, e rằng chỉ là một tháng sau lần gập đầu tiên, trong mộng mơ thấy sẽ mỉm cười đến tỉnh tận một tháng.

Quen yên tĩnh không có nghĩa là thích yên tĩnh Khương Vọng Chi mặc một chiếc áo gió màu đen, đeo khẩu trang, đứng bên cạnh chiếc đu quay được xây dựng trong tiểu khu, trên tay anh cầm một chiếc ô đen. Bầu trời đang mưa phùn và gió thổi vi vu, thời tiết trở nên lạnh hơn bao giờ hết.

Chiếc đu quay không bị ướt dưới mái che bảo vệ, Khương Vọng Chi cho một đồng xu vào, vài con ngựa gỗ bắt đầu xoay tròn. Còn có bài nhạc thiếu nhi hợp với hoàn cảnh vang lên. Khương Vọng Chi nhìn cảnh tượng cực kỳ ngây thơ này không chớp mắt, không biết lý do gì mà mỉm cười.

Bà lão đang xách giỏ rau, vừa đi ngang qua thấy người quen, liền quan tâm nói: "Tiểu Khương, sao con lại tới đây? Trời sắp mưa to rồi!"

Khương Vọng Chi hoàn hồn, nhìn thấy là dì Triệu sống ở dưới lầu, hắn tháo khẩu trang xuống, sắc mặt tái nhợt không chút biến sắc: "A, cám ơn."

Khương Vọng Chi rất ít khi giao tiếp với người khác trong sáu năm qua, vì vậy anh ta thường không trả lời một câu.

Dì Triệu không hỏi nhiều về những người khác, cô đưa tay lên đầu để che mưa: "Đến nhà dì ăn tối đi? Chỉ thêm một đôi đũa thôi."

Khương Vọng Chi che ô cho dì Triệu, lễ phép nói: "Cám ơn dì Triệu, con đã ăn rồi, ô này cho người, người đi về trước đi."

Hắn chạy đến chỗ đu quay ngựa, tìm góc không mưa tạt tới tiếp tục đứng.

"Đứa nhỏ này." Dì Triệu lắc đầu, không từ chối được miễn cưỡng đi về nhà.

Mưa càng lúc càng lớn, trên mặt đất lộp bộp, những giọt nước bắn ra làm ướt quần của anh, con ngựa vẫn quay, chỉ cần có xu hướng dừng lại, Khương Vọng Chí liền ném vào một đồng xu.

Túi tiền xu đầy ắp dần dần chạm đáy, khi đến đồng xu cuối cùng, Khương Vọng Chi không nhịn được ngồi lên ngựa gỗ để nó dẫn mình xoay vòng.

Anh không lùn, cao 1m75, phải co chân lại để không chạm đất, nhưng một người đàn ông ăn mặc đẹp đẽ như vậy ngồi trên con ngựa gỗ của bọn trẻ trông thật buồn cười.



Tiếng nhạc dừng lại, ngựa gỗ cũng chậm chậm dừng lại.

Khương Vọng Chi ngồi trên ngựa gỗ, có chút buồn bực: "Ngươi tại sao không nhúc nhích?" Hỏi xong lại ngẩn ra.

Trong túi chỉ có một chiếc điện thoại di động, suy nghĩ xong liền lấy ra, mở sổ danh bạ chỉ có một số điện thoại, không có tên rất dễ dàng nhận ra.

Con số quá quen thuộc với anh, nhưng số lần chủ động liên lạc lại có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Có lẽ là chung quanh lại yên tĩnh lại, Khương Vọng Chi ấn gọi và đưa lên bên tai, nhạc chờ có vẻ dễ nghe vô cùng.

"Alo." Điện thoại kia đầu có chút ồn ào.

"Ăn cơm chưa?" Khương Vọng Chi không ngờ hắn sẽ nghe máy, có chút khẩn trương tìm đề tài.

Dụ Minh đang ở một quán lẩu, bạn gái mới nói muốn ăn lẩu, nhưng quán ăn mà anh mới tìm được quá ồn ào làm anh đau đầu: "Đang chuẩn bị ăn."

Khương Vọng Chi nhẹ nhàng cười: "Tốt."

"Còn gì nữa không?"

"Không.." Khương Vọng Chi không muốn kết thúc cuộc gọi như này nên nói thêm "Nhớ tìm giúp tôi một nơi để du lịch, tôi muốn nơi nào có biển."

Dụ Minh đi theo bạn gái vào phòng riêng, nghe được lời này của anh mới nhớ tới lời hứa của mình: "Maldives?"

"Nghe theo anh." Khương Vọng Chi xiết chặt điện thoại.

Rõ ràng là chuyến đi của một mình anh, nhưng anh vẫn hy vọng, chẳng lẽ Dụ Minh sẽ đi cùng anh? "Ừ, hai năm trước tôi từng tới đó, tôi sẽ nhờ người đặt vé cho cậu."

"Được." Khương Vọng Chi im lặng nghe điện thoại một lúc, cho đến khi có giọng nói của một cô gái: "Minh, em muốn ăn thịt bò."

Khương Vọng Chi nhắm mắt lại, lãnh đạm hỏi: "Đổi bạn gái à?"

Dụ Minh liếc nhìn cô bạn gái quyến rũ của mình và nói một cách thản nhiên: "Ừm, hôm nào cho ngươi xem ảnh chụp."

"Được."

Khương Vọng Chi vẫn duy trì giọng điệu bình tĩnh, không cho hắn nhìn ra manh mối.

"Không có việc gì thì tôi cúp máy." Dụ Minh không đợi hắn trả lời liền tắt điện thoại.

Cô bạn gái bực bội nói:"Ăn cơm cũng không tập trung, ai gọi đó."

Viên Minh nheo mắt suy nghĩ một hồi mới nói: "Là bạn lâu năm."

* * *

*Maldive: Maldives hay Quần đảo Maldives, tên chính thức là Cộng hòa Maldives, là 1 đảo quốc Nam Á gồm nhóm các đảo san hô tại Ấn Độ Dương. Maldives nằm ở phía nam quần đảo Lakshadweep thuộc Ấn Độ, và cách khoảng 700 kilomet phía tây nam Sri Lanka. Wikipedia

Theo tôi Dụ Minh tinh cho tiểu Khương du lịch ở đây nè: ^)

Ngươi Đã Đánh Mất Ta - Chương 1: Bạn lâu năm