Chương 7

Cảnh Ngọc chưa kịp đáp thì bỗng có người đưa tay bịt kín miệng hắn.

Vân Yên khẩn trương dán bên mặt hắn, sợ hãi nói: "Ngươi đừng phát ra tiếng động có được không?"

Không đợi Cảnh Ngọc đáp ứng, người bên ngoài chỉ gọi một tiếng đã vội vàng chạy tới chỗ khác.

Vân Yên nghe thấy bên ngoài yên lặng mới chậm rãi buông lỏng tay ra.

Má nàng hơi nóng lên, thấp giọng giải thích: "Giọng nói lúc nãy nghe giống như người đẩy ta xuống đây"

Cảnh Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, coi như đáp lại.

Hai người nhất thời không nói gì.

Vân Yên cắn môi, "Từ khi sinh ra ta đã không phải là người khôn khéo, có mấy lời chưa suy nghĩ kỹ đã vội nói ra, về sau hiểu ra thì đã muộn rồi, hôm đó không phải ta thật sự muốn hại ngươi bị phạt quỳ."

"Phụ hoàng kêu ta tới Khải Quốc hòa thân, ta cũng đang nỗ lực thay đổi tính tình tùy hứng làm bậy của mình, hôm nay bị người ta tính kế hãm hại, ta mới nhận ra ta sửa còn chưa đủ tốt"

Nàng cúi đầu nhìn những ngón tay trắng nõn non nớt dính đầy nước bùn của mình.

"Hiện giờ ta cũng biết sai rồi, nhưng ta lại không biết phải nhận lỗi với ai"

Nàng bị hại đến chật vật đáng thương, trong lòng lại còn muốn xin lỗi người đã hãm hại nàng, quả thực so với bạch liên hoa còn trắng hơn ba phần.

Cảnh Ngọc nhăn mày, cũng không biết là không đành lòng hay cảm thấy phiền vì ồn ào, một lúc sau hắn mới chậm rãi mở miệng: "Công chúa được nuông chiều từ bé, không cần như thế."

Vân Yên hơi kinh ngạc ngẩng đầu để lộ gương mặt dính bùn đất ngang dọc như mặt mèo, nhỏ giọng nói: "Ta đang nghiêm túc, chỉ cần, chỉ cần người khác nguyện ý cho ta một cơ hội.."

Cảnh Ngọc không tiện khuyên can an ủi, đành phải bình bình nói: "Nếu có thể sửa thì tất nhiên là tốt."

Vân Yên chớp chớp mắt, cuối cùng mới chịu an tĩnh.

Cũng không biết qua bao lâu, đầu vai Cảnh Ngọc bỗng hơi trầm xuống.

Tiểu công chúa im lặng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch dựa vào vai hắn.

Hiện tại có lẽ trên vai hắn là vị trí duy nhất còn sạch sẽ có thể dựa vào, suy cho cùng nàng vẫn là thân thể kiều quý, có lẽ đã bị dọa cho sợ hãi.

Lúc Cảnh Ngọc cho rằng nàng đã ngất xỉu, lại nghe thấy nàng nói mớ.

"Xem ra ngươi rõ ràng người có lòng tốt, thế mà bệ hạ lại đem giấu ngươi.."

Giọng nàng mong manh như thể bất kì lúc nào cũng có thể ngất xỉu.

"Ta thật may mắn khi gặp được điện hạ, có thể thấy vận khí của ta cũng không tệ."

Bởi vì nàng dựa gần bên tai Cảnh Ngọc nên hắn có thể nghe rất rõ ràng từng chữ mà nàng nói.

Người hắn cứng đờ, hiển nhiên chưa bao giờ tiếp xúc gần với nữ tử như vậy.

Vân Yên hí mắt nhìn qua lỗ tai hắn thì thấy lỗ tai vốn trắng nõn giờ phút này đã hơi ửng hồng, bỗng nàng cảm thấy mỏi mệt vơi đi, thay vào đó là vui mừng.

Trước đây thường nghe nói nam tử có tính cách hướng nội sẽ không giỏi biểu đạt cảm xúc. Nhưng duy nhất khi ngượng ngùng là bọn họ không tài nào che giấu được.

So những lời tốt đẹp từ miệng người khác nói ra, Vân Yên càng tin tưởng phản ứng theo bản năng này.

Vân Yên cũng không thật sự ngất xỉu, chỉ là từ trước đến nay nàng vốn lười biếng, sáng nay lại thức dậy sớm nên không gượng được bao lâu đã buồn ngủ đến không mở nổi mắt.

Nàng dựa vào vai Cảnh Ngọc, cũng không biết qua bao lâu liền bị hắn nhẹ nhàng đẩy ra.

Qua một lát, cuối cùng cũng có người cứu bọn họ lên.

Việc này truyền tới tai Lưu thái hậu, bà ấy mang người tự mình tới xem xét.

Quần áo Vân Yên lộn xộn, trong ánh mắt sáng trong lại xen lẫn vài phần lo sợ không yên

"Thật may vừa lúc Lục hoàng tử điện hạ đi ngang nên đã cứu ta"

Lưu thái hậu liên tục trấn an nàng, nghe nàng nhắc tới Cảnh Ngọc bà ấy cũng không nói gì.

Nhưng khi ánh mắt Lưu Thái hậu quét tới Cảnh Ngọc, vẻ mặt bà ấy cũng dịu đi một chút, liền hạ lệnh: "Đều trở về đi."

Xử lý xong việc này, lão ma ma đỡ thái hậu về Tê Ninh cung, thắc mắc: "Rõ ràng là có người cố tình lập bẫy hãm hại, sao công chúa lại nói do nàng không thấy rõ, tự mình ngã xuống?"

Lưu thái hậu nói: "Nữ hài nhi thông tuệ giảo hoạt, nàng đang cho ai gia, cũng cho Cảnh quốc một bậc thang để đi xuống."

Chuyện này tất nhiên Lưu thái hậu sẽ âm thầm phái người cẩn thận điều tra. Mặc kệ chỉ là trò đùa dai hay có người cố ý hãm hại, phần ác ý này một khi phóng đại lên, có lẽ sẽ biến thành khúc mắc giữa hai nước.