Lúc này Cảnh Xước lại lấy ra mấy xiên thịt nướng và hoa quả tươi mà hắn ta đã chuẩn bị tốt từ sớm. Lập tức cao hơn một bậc so với thịt thỏ cháy đen kia.
Cảnh Vinh hậu tri hậu giác, lúc này mới phát hiện bản thân đã rơi vào bẫy của Tam hoàng huynh, sắc mặt hắn ta lập tức trở nên âm trầm.
Trên đường, Cảnh Xước cười nói, "Nàng nhìn xem, mặt hắn đen như vậy có giống con lợn rừng chúng ta nhìn thấy trong núi lúc nãy không?"
Vân Yên liếc mắt đánh giá một cái rồi chậm rãi gật đầu, "Quả thực có hơi giống."
Cảnh Vinh đi phía trước mà lỗ tai dựng lên nghe lén hai người bọn họ nói chuyện phía sau, nghe thấy thế tức khắc lòng tự trọng bị tổn thương nghiêm trọng, hắn ta cắn răng quay đầu lại hung tợn trừng mắt nhìn Cảnh Xước một cái, sau đó khôi phục phong thái tuyệt trần tiếp tục bước đi.
Cảnh Xước phủi cổ tay áo dính chút tro bụi, nhẹ nhàng mỉm cười nhìn về phía Vân Yên.
Tiểu công chúa kiều nhan xinh đẹp, khóe môi tươi cười ngọt ngào, chợt nàng cảm thấy có gì đó không ổn, "Nam tử mà sao lại mềm yếu như vậy, hắn nghe xong nếu cảm thấy không hợp ý thì cứ xuống ngựa đánh một trận là được, phát cáu rời đi như vậy thực sự không khiến người ta coi trọng."
Khóe môi Cảnh Xước càng nhếch rộng: "Nếu là ta, tất nhiên ta sẽ nghiêm túc đòi lại mặt mũi trước mặt công chúa một phen."
Đôi mắt đẹp của Vân Yên hơi đảo, trong mắt giống như có gợn sóng lăn tăn, ôn nhu nói: "Tam điện hạ quả thật có bản lĩnh nam nhi, nhưng không biết về võ công thì ngài và Tứ điện hạ thì ai cao hơn?"
Cảnh Xước suy tư một lát, thầm nghĩ tiểu công chúa quả thật là ngây ngô đơn thuần, tuy hơi có ý châm ngòi li gián nhưng cũng vô cùng đáng yêu, người khác chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhìn thấu, không hề có chút uy hϊếp nào.
Hắn ta cười nói: "Nếu có cơ hội, tất nhiên ta sẽ để công chúa tận mắt nhìn thấy."
Trong lời nói của hắn ta mang theo rất nhiều ý nghĩa.
Vân Yên nhoẻn miệng cười, ngay sau đó vứt roi ngựa xông ra ngoài.
Cảnh Xước dừng tại chỗ đưa mắt nhìn theo bóng lưng nàng, vạt áo tung bay tựa như đám mây hồng nhạt xán lạn trong gió, cuốn theo cánh hoa mềm nhẹ, vẫn còn vương vấn chút hương thơm.
Hắn ta liếʍ đôi môi khô ráo, trong lòng lại có chút chờ mong.
Trở về hoàng cung, Thiển Thảo vội bước lên đỡ Vân Yên xuống ngựa, sảng giọng:
"Cô nãi nãi của nô tỳ, người đã đồng ý hôm nay đi ngắm hoa cùng Cảnh Họa công chúa rồi mà!"
Vân Yên nói: "Còn không phải sao, nhưng hai vị hoàng tử đã có hẹn với ta trước rồi."
Sắc mặt Thiển Thảo tức khắc cứng đờ, "Cho nên hôm qua công chúa cố ý bảo nô tỳ nhận lời sao?"
Vân Yên nghe được lời này, ý cười doanh doanh, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, "Sao ta có thể làm ra chuyện đắc tội với Cảnh Họa công chúa chứ. Ngươi phỏng đoán tâm ý chủ tử thành như vậy không sợ khiến ta thương tâm sao?"
Thiển Thảo hé môi, nghe lời giảo biện này của nàng thì thật sự không biết làm sao tiếp lời. Cảnh Họa công chúa kia không biết vì cớ gì mà vốn dĩ nàng ta không thích Vân Yên, vậy mà thời gian qua lại cố ra vẻ muốn giao hảo cùng Vân Yên, tiếc là lần nào cũng bị Vân Yên tìm cách từ chối.
Thiển Thảo nhăn mày nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Vân Yên không phải không cố ý..
Nàng ấy thở dài, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ, đó là ngóng trông dạ yến mau mau đến.
Nàng ấy hy vọng Vân Yên - người đắc tội với cả hoàng cung này, sớm ngày thành hôn.
Cảnh Họa đến lương đình trong Mật viên xanh thẳm trước, lát sau liền có cung tì khẽ nói nhỏ bên tai nàng ta vài câu.
Sau khi Cảnh Họa nghe xong thì mày liễu dựng thẳng, vung tay đẩy đổ hết trà và hoa quả trên bàn.
"Nàng ta cũng có giá thật, dù mẫu phi ta không được sủng ái, nhưng ta tốt xấu gì cũng là công chúa duy nhất của Cảnh quốc, chẳng lẽ nàng ta còn tôn quý hơn so với ta ba phần?"
Tích Lộ thấy thế, vội lấy khăn tỉ mỉ lau sạch ngón tay cho Cảnh Họa.
Cảnh Họa đẩy nàng ta ra, lại nói: "Cũng chỉ có một gương mặt hồ mị, hiện giờ ta đã hạ mình tới nịnh nọt nàng ta, vậy mà nàng ta còn không biết tốt xấu!"
Tích Lộ hiểu rõ trong lòng chủ tử nghĩ gì, mẫu phi của Cảnh Họa có thân phận hèn mọn, lại bị hồ ly tinh hãm hại bị đày vào lãnh cung. Cảnh Họa từ nhỏ đến lớn đều chán ghét nữ tử có nhan sắc diễm lệ, mà lúc này Khải Quốc công chúa lại còn không biết tốt xấu như vậy, không thể nghi ngờ đã làm nàng ta ghi hận.
"Công chúa không cần để ở trong lòng, có chuyện gì chỉ cần phân phó nô tỳ đi làm là được." Tích Lộ nói.
Cảnh Họa liếc mắt nhìn nàng ta một cái, sắc mặt mới dần dần dịu lại vài phần.