Vân Yên lại cất giọng cảm thán: "Hiện giờ xem ra đời này của ta chỉ có thể gả cho mấy vị hoàng tử đó làm con dâu nuôi từ bé."
Thái dương Thiển Thảo chảy mồ hôi lạnh, nhịn rồi lại nhịn.
"Công chúa, người đã cập kê rồi mới đến Cảnh quốc."
Nhìn ngang nhìn dọc cũng đã đứng đứng đắn đắn chính thức là người trưởng thành rồi.
Vân Yên tùy ý hất văng làn váy, hỏi nàng ấy: "Ngươi có biết ta nghĩ gì không?"
Thiển Thảo nhìn nàng, một chút cũng không muốn biết.
"Nghe nói ở dân gian, nữ hài nhi có nguyệt sự thì đã có thể gả chồng, đó gọi là sớm đi làm người hầu cho phu quân, kéo dài hương khói. Trước khi có nguyệt sự thì vẫn là đồng nữ, có nguyệt sự rồi, dù chỉ chừng mười tuổi cũng phải làm tiểu phụ nhân".
Vân Yên lại nói: "Ngươi nói xem, nếu ta cả đời cũng không có nguyệt sự, vậy có phải cả đời ta đều là đồng nữ không?"
Thiển Thảo nghe nàng nói lời này thì hô hấp hơi hơi cứng lại.
Vân Yên thấy sắc mặt nàng ấy hơi xanh thì mỉm cười tươi sáng, "Nhìn ngươi sợ tới mức nào kìa"
Nàng mỉm cười xoa xoa thái dương Thiển Thảo, nhưng trong lòng Thiển Thảo lại vô cớ mà sinh ra hàn ý.
Tự tuyệt nguyệt sự?
Việc như vậy là phạm vào nhân tính, người khác nghĩ cũng không dám nghĩ, đừng nói đến làm.
Nhưng nếu người này là Vân Yên, cũng có khả năng.
Vân Yên thấy nàng ấy im lặng một lúc lâu thì xoay người vào nhà lấy khay bạc đựng mứt tiến cống. Đôi mắt đẹp của nàng luôn sáng trong trữ tình, thực sự dễ dàng khiến người ta sinh ra ảo giác mơ mộng.
"Mứt này ở đâu ra?" Vân Yên nếm thử một miếng rồi thích thú hỏi.
Thiển Thảo nghe nàng hỏi mới nhớ tới sự tình lúc nãy chưa bẩm báo.
"Suýt nữa nô tỳ đã quên, vừa rồi lúc công chúa không ở đây, Tích Lộ tỷ tỷ bên người Cảnh Họa công chúa đã tới, thuận đường còn mang tặng đồ ăn vặt."
Cảnh Họa công chúa chính là công chúa Cảnh quốc, từ khi Vân Yên tới Cảnh quốc, nàng ấy cũng khách khí tiếp đãi.
So với địa vị được nuông chiều của Vân Yên ở Khải Quốc, mẫu phi của Cảnh Họa công chúa lại là phi tần không được sủng, chỉ có thể ngồi chờ bệ hạ chỉ hôn cho con gái mình, bà ta cũng không có nhà mẹ đẻ vững chắc hậu thuẫn phía sau.
Thiển Thảo nói: "Cảnh Họa công chúa hẹn công chúa ngày mai đến Mật viên thưởng cảnh."
Mật viên ở hậu cung là nơi trồng trăm loại hoa, an tĩnh lịch sự mà tao nhã. Tiểu kiều nước chảy, đình đài lầu các đều do những người thợ giỏi lành nghề thiết kế chế tạo nên. Tóm lại sẽ không quá mức buồn chán.
Vân Yên nói: "Được, ngươi đi báo lại ngày mai ta sẽ đến."
Thiển Thảo nhìn vào đôi mắt sáng trong thông minh linh hoạt của công chúa nhà nàng ấy, chần chờ một lát rồi vẫn đáp lời lui xuống.
* * * *
Đầu xuân, Khải Quốc gả một vị công chúa đến Cảnh quốc hòa thân.
Đây là ước định mấy trăm năm giữa hai nước.
Khải Quốc chuẩn bị của hồi môn cực kì phong phú tỉ mỉ, thể hiện mười phần thành ý.
Hoàng đế Cảnh quốc thấy Khải Quốc công chúa thiên chân hoạt bát lại có dung mạo thông minh lanh lợi thì trong lòng cực kì vui vẻ, liền chấp thuận để nàng tự mình chọn một vị hoàng tử làm phu quân trên dạ yến.
Lời vừa nói ra, mọi nơi liền ngo ngoe rục rịch.
Cảnh quốc chưa lập trữ quân, ai có thể cưới được công chúa Khải Quốc sẽ giống như dệt hoa trên gấm, lửa đổ thêm dầu.
Vì thế trước khi đến dạ yến, có vài vị hoàng tử đã bắt đầu dùng thủ đoạn muốn giành được sự ưu ái của công chúa Khải Quốc.
Hôm nay trời đẹp, Tứ hoàng tử săn được một con thỏ trắng mập mạp muốn mang tặng công chúa Khải Quốc làm sủng vật, không ngờ Vân Yên lại dùng đôi mắt hàm xuân nhìn con thỏ non mềm béo tốt trước mặt mà trong lòng thầm chảy nước dãi ba thước.
Vân Yên nhỏ giọng khẽ nói: "Thay vì mang về ăn, chi bằng hiện giờ hãy lột da nướng lên luôn đi."
Cảnh Vinh ngẩn người, nghĩ thầm, ta muốn tặng cho nàng làm sủng vật chứ không phải nấu lên ăn.
Thấy hắn ta muốn giải thích, tam hoàng tử Cảnh Xước liền nói trước cản lời: "Chủ ý này thật tốt, vừa lúc ta cũng đang mệt mỏi, chúng ta hãy dừng lại đây nghỉ ngơi một lát."
Lời của Cảnh Vinh chưa kịp ra khỏi miệng thì đã bị chặn lại, thấy mọi người đã bắt đầu dừng lại nghỉ chân, hắn ta liền nảy sinh suy nghĩ ác độc như muốn kết liễu mạng nhỏ của thỏ con ngay lập tức.
Hắn ta được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ phải tự mình nướng thỏ, giờ phút này phải căng da đầu nấu nướng, nướng xong lại phải đem thịt thỏ dâng lên cho Vân Yên, vậy mà Vân Yên chỉ ngửi một chút rồi có ý ghét bỏ.