Lời này của nàng khó tránh khỏi khơi lại ân oán cũ giữa hai người bọn họ hôm trước.
Nói là ân oán, kỳ thật đối với Cảnh Ngọc mà nói, chẳng qua cũng chỉ là tai bay vạ gió.
Đường trong hoàng cung hẹp dài, ngày đó, vị công chúa Khải Quốc tự phụ kiêu căng kia lại thản nhiên ngồi kiệu tiến cung.
Trên đường nàng nhìn thấy một nam tử sắc mặt tái nhợt, y phục đơn bạc đang chống tay loay hoay đào tìm một cái màn thầu bị đông lạnh đến cứng ngắt.
Công chúa Khải Quốc như đơn thuần hỏi cung tì bên cạnh:
"Quốc khố Cảnh quốc nghèo túng đến vậy sao?"
Chỉ một câu đơn thuần, cũng không biết đã động đến sợi thần kinh nào của hoàng đế mà lão nhân gia lại lập tức truyền Cảnh Ngọc đến quỳ bên ngoài Cần Nguyên điện một ngày.
Thiên tử triệu hắn, nhưng lại không muốn gặp hắn.
Quỳ hết một ngày, thái giám tổng quản mới ra mặt, không mặn không nhạt mà tống cổ hắn trở về.
Bệnh cũ ở đầu gối lại tái phát cộng thêm tổn thương mới do quỳ ngoài tuyết lạnh quá lâu làm hắn cử động cực kì bất tiện.
Lục hoàng tử bước đi khập khiễng, trong mắt mọi người nghiễm nhiên đã biến thành một kẻ tàn tật.
Cảnh Ngọc thu lại đáy mắt gợn sóng, hắn không hề oán hận công chúa Khải Quốc, cũng chẳng có nửa phần hảo cảm nào với nàng.
Vân Yên nghĩ đến chuyện cũ, nhịn không được khẽ nhướng mày đẹp, hàm răng nhẹ cắn vào cánh môi, dường như đang cảm thấy hơi khó xử nhưng trong đáy mắt vẫn rõ ràng trong sáng thiên chân, "Ngươi cũng là hoàng tử mà bây giờ còn trở nên tàn phế, vậy vì sao ngươi lại không tới lấy lòng ta giống những vị hoàng tử khác?"
Thần sắc Cảnh Ngọc bất biến, ngón tay chậm rãi nắm chặt vạt áo.
Biểu cảm trên gương mặt hắn luôn tái nhợt vô vị, cho nên cũng không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc dao động gì từ trên mặt hắn.
Không ai mời, Vân Yên lại tự giác ngồi xuống. Nàng liếc mắt đánh giá hắn một lần nữa nhưng vẫn nhìn không ra cảm xúc gì, lại nghi ngờ nói: "Trên tay ngươi có vết nứt da, sưng đỏ xấu xí, chân cẳng lại không nhanh nhẹn, chỉ có khuôn mặt là dễ nhìn, ngươi nói có phải hay không?"
Trong lời nói của nàng như chứa một cây đao, nó cắt vào da mặt của người ta đau đớn, nhưng cố tình ngữ khí của nàng lại vô cùng chân thành.
Nàng đang dùng thái độ ngây thơ vô tội không hiểu chuyện khói lửa phàm tục đi chọc ngoáy vào vết sẹo của người ta sao? Câu này của nàng thật sự có thể đem so sánh với câu "Sao không ăn thịt" (*) của Tấn Huệ đế năm xưa.
Ấm đồng rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang, là từ chỗ Xuân Yên phát ra.
Vân Yên ngước mắt lên nhìn, Xuân Yên vội vàng cúi đầu, vội đến trước mặt hành lễ.
"Nô tỳ thỉnh an công chúa."
Vân Yên thấy tỳ nữ này có vài phần tư sắc, ánh mắt nàng lại khẩn trương chuyển sang vị hoàng tử lụi bại kia.
Nàng bèn đứng dậy phủi phủi tay áo, cảm thấy không có gì thú vị.
Đợi đến khi công chúa Khải Quốc hoàn toàn thất vọng rời khỏi, Xuân Yên lập tức lộ ra biểu cảm căm giận bất bình "Vị công chúa Khải Quốc này thật sự rất quá đáng"
Nàng ta thấy Cảnh Ngọc vẫn ung dung bình tĩnh thì thu lại sự tức giận.
Đã theo hầu hạ ba năm, tuy rằng nàng ta không thể nắm bắt tâm tư điện hạ, nhưng không thể nghi ngờ là hắn không thích ồn ào.
Cảnh Ngọc chậm rãi gác quyển sách trong tay xuống, đối với sự tình vừa nãy cũng không có ý kiến gì.
Xuân Yên hòa hoãn nói: "Điện hạ không cần để ý, nô tỳ đã nhờ người mua dùm chút cao trị nứt da."
Khuôn mặt Cảnh Ngọc trầm tĩnh, nhưng lại cất giọng ôn nhu nói: "Cảm ơn Xuân Yên."
Xuân Yên nghe vậy thì không biết làm sao, gương mặt nàng ta có hơi nóng lên.
Vân Yên trở lại chỗ ở của mình, thị nữ Thiển Thảo giúp nàng thay quần áo, sắc mặt nàng ấy lạnh đến mức có thể cạo ra một lớp băng.
Trong phòng đốt địa long ấm áp, hương thơm thấm mũi.
Vân Yên cười nói: "Đã cất công tới đây một chuyến thế nên ta cũng muốn đi ra ngoài thăm thú một phen."
Thiển Thảo nhíu mày, "Công chúa cần gì phải giải thích với nô tỳ."
Vân Yên để Thiển Thảo giúp nàng thay quần áo rồi lại nói: "Thánh Thượng có tấm lòng nhân hậu nên đã chấp thuận để ta tự mình chọn phu quân, từ giờ đến hôm tổ chức dạ yến cũng không còn xa, nếu ta vẫn luôn ngây ngốc ở trong cung vậy làm sao có thể nhìn ra nhân phẩm của các hoàng tử, vậy thì sao có thể chọn đây?"
Thiển Thảo nâng mí mắt, sắc mặt mới hòa hoãn vài phần, "Vậy nên công chúa không chịu mang theo nô tỳ sao?"
Vân Yên nói: "Tất nhiên không phải, không mang theo Thiển Thảo đương nhiên là vì sợ mỹ mạo của ngươi sẽ bị mấy vị hoàng tử nhìn trúng."
Thiển Thảo cả giận: "Công chúa lại nói bậy!"
Vân Yên vui vẻ cười một tiếng, "Hiện giờ ta chỉ mới gặp mấy vị hoàng tử một lần.."
Thiển Thảo nghi ngờ nhìn nàng, tức khắc bị kéo đến đề tài khác.
"Trong mấy vị ấy, công chúa nghĩ như thế nào?"
Chuyện này liên quan đến chung thân đại sự của công chúa, tất nhiên Thiển Thảo rất quan tâm.
(*) "Sao không ăn thịt" : Điển tích Tấn Huệ đế.
Năm 290, Tấn Vũ đế mất, Tư Mã Trung lên thay, tức Tấn Huệ Đế, Huệ Đế lúc đó đã 32 tuổi nhưng vẫn ngờ nghệch. Sử sách ghi chép lại một số câu chuyện về vị hoàng đế ngây ngô này. Khi nghe ếch kêu, Huệ Đế hỏi thị thần:
Ếch nó kêu vì việc công hay vì việc tư đấy?
Lúc nghe tin dân bị đói, đến gạo cũng không còn để ăn, Huệ Đế lại buột miệng hỏi:
Dân không có gạo ăn, sao không ăn thịt?