Chương 16

Người khác có thể không rõ, nhưng trong cung không ai không biết Cảnh Vinh ghét nhất người khác nói hắn ta lớn lên giống heo.

Cố tình ngày ấy Cảnh Xước còn ở trước mặt Vân Yên cười nhạo hắn ta giống lợn rừng, khiến hắn ta tức giận bỏ đi.

Nếu Cảnh Xước và hắn ta không phải thân huynh đệ cùng một mẹ đẻ ra thì hắn ta tất nhiên không chỉ đơn giản đen mặt như vậy.

Cảnh Họa cười nói: "Ta thấy Tứ hoàng huynh có tướng mạo đường hoàng, kiếp trước có lẽ cũng là đại quan. Nếu đi trên đường, người khác kêu huynh một tiếng đại nhân, cũng sẽ không có người dám nghi ngờ."

Cảnh Vinh nghe xong lời nịnh hót của nàng ta thì hơi tự đắc nói: "Đó là tất nhiên."

Hắn ta cực kì tự tin với một thân quý khí này của mình

Cảnh Xước rất hứng thú hỏi: "Vậy hoàng muội cảm thấy ta thế nào?"

Cảnh Họa cười một tiếng, "Huynh khôn khéo như vậy, tất nhiên là giống thương nhân, trong số huynh muội chúng ta, có ai chưa từng bị huynh trêu chọc chứ."

Khi còn nhỏ bọn họ đều rất ngây thơ đơn thuần, cũng không có nhiều toan tính như bây giờ, lúc đó Đại hoàng tử và Ngũ hoàng tử đều còn sống, mà Lục hoàng tử khi đó đang lưu lạc ở dân gian..

Cảnh Xước nghe Cảnh Họa nói thì chỉ khẽ cười một tiếng, "Nói hươu nói vượn, nếu ta là thương nhân thì sẽ đem muội bán đi đầu tiên."

Cảnh Họa cũng không thèm để ý, chỉ quay đầu hỏi Vân Yên, "Vân Yên muội muội cảm thấy ta nói có phải hay không?"

Vân Yên ở bên cạnh thấy bọn họ nói đến nói đi cũng không hề nhắc đến việc ra ngoài dạo phố, liền nói với Cảnh Họa: "Cũng có vài phần đạo lý, nếu chỉ nhìn bên ngoài, ta cảm thấy tướng mạo của Cảnh Họa tỷ tỷ có nét đại khí cao nhã, tất nhiên là thiên kim tiểu thư, nếu đi trên đường ta so với tỷ tỷ cũng không bằng được, để ta làm tiểu nha hoàn của tỷ tỷ là vừa."

Cảnh Họa đột nhiên được nàng coi trọng nên có hơi thụ sủng nhược kinh (được khen mà sinh ra sợ hãi) .

"Nói gì vậy, ngươi tất nhiên cũng không tệ." Nàng ta cau mày hồi lâu rốt cuộc cũng thả lỏng hơn rất nhiều, sau đó lại hỏi Vân Yên "Vậy muội muội cảm thấy nhị hoàng huynh như thế nào?"

Cảnh Cùng ở một bên an tĩnh uống trà, nghe Cảnh Họa nhắc tới mình, hắn ta có chút bất đắc dĩ mỉm cười.

Vân Yên nhìn Cảnh Cùng, đối diện với ánh mắt thanh thuận của đối phương, nàng hơi ngẩn ra, nhưng chỉ trong chớp mắt nên người ngoài không thể phát hiện, sau đó quay đầu nói với Cảnh Họa: "Nhị hoàng tử điện hạ trông giống người đọc sách, giả thư sinh lên phố tất nhiên không thành vấn đề."

Cảnh Họa thấy miệng nàng còn có thể nói lời dễ nghe, lại hết lần này đến lần khác ám chỉ việc lên phố, ma xui quỷ khiến nàng ta lại chỉ vào Cảnh Ngọc hỏi: "Còn Lục hoàng huynh thì thế nào?"

Vị trí từ đầu đến giờ không được chú ý liền bỗng chốc trở nên nổi bật, Cảnh Ngọc nắm chặt ly sứ trong tay, thần sắc không chút biến hóa.

Hắn rũ mắt đặt ly sứ kẹp giữa hai ngón tay lên bàn, phát ra âm thanh cực nhỏ "Đốc".

Cảnh Họa vừa nói ra lời này, liền có chút hối hận.

Vân Yên ngước mắt quét qua Cảnh Ngọc một cái, phát hiện đối phương từ lúc bắt đầu đến giờ đều không hề liếc nhìn nàng một cái.

Hắn tựa hồ trước sau như một vẫn không muốn có dính dáng gì tới nàng.

Vân Yên nhẹ nhàng nói: "Ta cũng không dám nói bậy, nhưng ta thấy nếu là ta, đồ ăn ngon đều sẽ đem đưa cho hắn.."