Cảnh Họa hừ lạnh một tiếng rồi xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lười để ý tới Vân Yên.
Nếu người khác nhìn vào tất nhiên sẽ cảm thấy nàng ta hỉ nộ vô thường, tính tình cổ quái. Tuy nhiên Vân Yên biết tình huống của nàng ta trước đây nên cũng có thể đoán được bảy tám phần tâm tư nàng ta.
Vân Yên nhàn nhã đá chân váy, cảm thấy ngồi ở độ cao thế này lại không thể thoải mái đung đưa chân, càng thêm không dễ chịu.
Linh Đàn tự là một tòa kiến trúc tọa lạc ở giữa sườn núi.
Trong núi có địa thế cao, lại xa phố thị ồn ào, khiến người ta cảm thấy như được thoát khỏi chốn phàm trần.
Vân Yên nhắm mắt quỳ gối trên đệm hương bồ, trong lòng suy nghĩ đêm nay sẽ ăn cái gì, Cảnh Họa lại âm thầm đánh giá nàng, thừa dịp hỏi: "Muội muội"
Thanh âm đột nhiên mềm mại khiến lông tơ trên người Vân Yên dựng ngược.
Vân Yên dường như đã có thể hiểu cảm giác nổi da gà của Thiển Thảo khi đối mặt với nàng mỗi ngày.
"Tỷ tỷ?" Vân Yên nghiêng đầu, đối với hành vi thân thiết của Cảnh Họa cũng không cam lòng tụt lại phía sau.
Cảnh Họa suýt nữa không thể kiềm chế hung quang trong mắt.
"Không biết muội muội vừa rồi ước nguyện điều gì?" Cảnh Họa hỏi nàng: "Trong lòng muội có cảm nhận thế nào về các vị hoàng huynh?"
Vân Yên cúi đầu, ngượng ngùng nói: "Chỉ sợ nói ra sẽ không linh nghiệm.."
Cảnh Họa nghe xong lời này lập tức hiểu rõ, ngụ ý là trong lòng đối phương đã chọn được người vừa ý.
Kể từ giờ, chỉ cần nhìn thái độ của Vân Yên đối với chư vị hoàng huynh thì có thể nhìn ra chân tướng.
Trong lòng Cảnh Họa đột nhiên hiểu ra, hai người bái Phật xong lại được tiểu sa di dẫn đi cấm viên (khu vườn cấm) mà người bình thường không thể tiến vào.
Các hoàng tử ngồi xung quanh đình ngắm cảnh sắc trong núi, thần sắc hơi thả lỏng.
Đình hóng gió có vị trí được thiết kế cực kỳ tinh tế, ngồi ở chỗ này, chỉ cần cúi đầu thì đã có thể nhìn thấy đường phố và người đi đường ở nơi xa.
Trời cao xanh biếc, thiên địa vạn vật phảng phất đều nhỏ bé không đáng kể.
"Thỉnh chư vị nghỉ chân chốc lát, đợi thêm một lát sẽ có thể mang Phật châu của Thái Hậu nương nương trở về." lão phương trượng râu tóc bạc trắng nói với Cảnh Cùng.
Cảnh Cùng khiêm nhường nói: "Làm phiền trụ trì."
Trụ trì niệm phật hiệu rồi mới xoay người rời đi.
"Trên đường đi ta thấy vẻ mặt tứ hoàng huynh ủ rũ, chẳng lẽ huynh không muốn ra ngoài cùng chúng ta sao?" Cảnh Họa nhìn lướt qua Cảnh Vinh phía đối diện, nói với ngữ khí không tốt.
Cảnh Xước thấy thế liền hướng Cảnh Vinh lắc đầu nói: "Lần trước bất quá chỉ vui đùa thôi, chẳng lẽ đệ lòng dạ hẹp hòi vẫn luôn ghi nhớ đến tận hôm nay?"
Vân Yên nghe được mấy lời này, cũng bày ra dáng vẻ hổ thẹn, thấp giọng nói: "Tứ hoàng tử điện hạ vẫn còn giận ta à?"
Cảnh Vinh nghe vậy, tuy có chút không cao hứng, nhưng thấy Vân Yên hôm nay mang kim trâm mà hắn ta tặng liền ho nhẹ hai tiếng, nói: "Nói gì vậy, ta sao có thể tức giận Vân Yên muội muội"
Sau khi Cảnh Họa hỏi rõ ràng tiền căn hậu quả thì mới biết Cảnh Vinh đang bị chọc vào chân đau (chỗ xấu hổ).