Thiển Thảo mở chiếc hộp sơn đen mạ vàng trên bàn ra trước mặt Vân Yên, bên trong là một miếng mỹ ngọc thuộc tính không tầm thường.
Miếng ngọc này là ngọc Bình An, thường dùng để an ủi người vừa gặp phải chuyện chấn kinh (lo sợ, hoảng hốt), Nhị hoàng tử đưa tới cái này cũng nhìn không ra chỗ nào không ổn.
Chỉ là khi Vân Yên lần đầu nhìn thấy, ánh mắt nàng lại có chút giật mình.
Thiển Thảo kinh ngạc nói: "Miếng ngọc này so với miếng kia của công chúa hình như có vài phần tương tự"
Bất quá ngọc Bình An đều mang ngụ ý như nhau, giống nhau một chút cũng không có gì hiếm lạ.
Đầu ngón tay trắng nõn của Vân Yên cẩn thận vuốt ve hoa văn trên miếng ngọc, sau đó nhẹ nhàng đóng hộp lại.
Nàng ôm hộp gấm, không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt mềm mại đi vài phần, phân phó Thiển Thảo: "Ngươi thay ta tới chỗ Nhị hoàng tử nói lời cảm tạ đi"
Thiển Thảo nghi hoặc nói: "Bên Cảnh Họa công chúa thì sao ạ, công chúa không phải muốn lấy ân báo oán sao?"
Vân Yên liếc Thiển Thảo một cái, nói: "Lời này tất nhiên là lừa gạt ngươi thôi."
Lúc nàng nói ra lời này lại giống như rất đúng lý hợp tình, sắc mặt cũng không có một chút nào mất tự nhiên.
Thiển Thảo liền cứng họng.
"Ngươi nhìn toàn thân ta xem nơi nào có khí chất cao thượng như vậy?"
Vân Yên và nàng ấy mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng thiện tâm mà giải thích: "Huống hồ ta gả cho hoàng tử chứ không phải gả cho nàng ta, về sau ta và nhị hoàng tử không phải phu thê cũng là thúc tức (anh/em chồng- chị/em dâu), tất nhiên nên lấy lòng một chút."
Thiển Thảo lúng ta lúng túng nói: "Công chúa không cảm thấy lời này là đang ngụy biện sao?"
Vân Yên dùng biểu cảm cực kỳ vô tội nhìn nàng ấy.
Thiển Thảo thầm cân nhắc một hồi, cũng tìm không ra chỗ nào không đúng.
Ngụy biện như vậy thât ra cũng có vài phần hợp lý
Cuối cùng Thiển Thảo phải thán phục, luận về giảng đạo lý, vẫn là công chúa nhà nàng ấy thắng.
Nhận lấy lễ vật Cảnh Họa và Cảnh Cùng đưa tới, lát sau Tam hoàng tử cũng xem náo nhiệt tặng tới một đôi vòng tay, Tứ hoàng tử tặng kim trâm.
Vòng tay trong suốt tinh tế, tính chất tuyệt hảo, cùng là an ủi, nhưng kim trâm lại cồng kềnh, so với vòng ngọc lại tục hơn mấy phần.
Vân Yên vứt bỏ vòng tay, lại nhất kiến chung tình với kim trâm, nàng cài lên tóc, soi gương rồi cảm thấy cực kỳ vừa lòng, đối với Tứ hoàng tử nhất thời sinh ra vài phần hảo cảm.
Hôm nay Cảnh Họa chủ động tới hẹn Vân Yên, biểu tình chán ghét Vân Yên cũng biết điều thu liễm vài phần.
Nàng ta là vốn công chúa kiêu ngạo, nhưng lại có vài phần tự ti với xuất thân không bằng người của mình, muốn nàng ta tâm bình khí hòa kết giao với người mình ghét, thực sự không phải chuyện dễ dàng.
"Muội muội không lâu trước đây bị kinh hách, hôm nay ta cũng nên đưa muội muội đi Linh Đàn tự bái tế, thuận đường cầu một lá bùa bình an." Cảnh Họa cùng Vân Yên ngồi trên xe ngựa chuẩn bị xuất cung.