Xuân Yên cả kinh, bỗng dưng đánh rơi cái nắp, nàng ta ngước mắt đối diện với con ngươi đen láy thâm trầm của Cảnh Ngọc, mới ý thức được chính mình lỡ lời.
"Nô tỳ.. nô tỳ đoán." Nàng ta hàm hồ nói.
Cảnh Ngọc nghe vậy lại tỏ ra không để ý, chỉ nói với nàng ta: "Tuy Công chúa tùy hứng nhưng ngươi không cần phải đoán mò, nếu lỡ truyền ra ngoài.."
Xuân Yên hoảng hốt trong lòng, vội làm bộ quỳ xuống, "Điện hạ, nô tỳ nói bậy"
Ngày đó Vân Yên chỉ bằng một câu nói vô tâm đã khiến Lục hoàng tử phải quỳ trước điện Cần Nguyên cả một ngày, nếu đổi thành nàng ta - một nô tỳ nhỏ bé, khua môi múa mép làm sao có thể toàn mạng?
Cảnh Ngọc ngăn cản hành động của nàng, ngữ khí ôn nhu bình tĩnh, "Công chúa là người ta đắc tội không nổi, ta cũng không muốn ngươi vì vậy mà chịu liên lụy."
Xuân Yên thấy hắn ôn hòa, không đành lòng trách cứ nàng ta thì nghĩ rằng hắn đang suy nghĩ cho mình.
Trái tim nàng ta hôm nay lúc cao lúc thấp, giờ bỗng nhiên nước mắt lưng tròng, vội làm ra vẻ chân thành, "Là nô tỳ ăn nói lung tung, chỉ cần người khác không khi dễ điện hạ, muốn nô tỳ làm gì đều được."
Cảnh Ngọc rũ mắt liếc nàng ta một cái, lát sau hắn nhẹ nhàng đáp: "Ngươi đối xử tốt với ta, ta tất nhiên hiểu rõ."
Xuân Yên nghe hắn nói vậy, trong lòng trấn định thêm vài phần, như được ăn thuốc an thần, đem tâm tư một lần nữa nuốt trở lại trong bụng.
Vân Yên mới vừa trở về, Thiển Thảo liền làm như trời sập, bày ra biểu cảm như oán phụ bị lang quân bỏ rơi.
"Công chúa, dù ngài ra ngoài không chịu mang theo nô tỳ thì cũng nên cho nô tỳ một lý do để an lòng chứ" miệng lưỡi Thiển Thảo giống như oán phụ, giữa mày nhăn lại có thể kẹp chết một con ruồi.
Vân Yên thấy nàng ấy khó chịu thì nhẹ giọng nói: "Cũng không phải không thể mang ngươi theo"
Thiển Thảo nghe nàng nói, cơ hồ lệ nóng doanh tròng, "Tất nhiên nên như vậy, nô tỳ đi theo công chúa, mọi chuyện đều có thể giúp đỡ công chúa."
Vân Yên nghe vậy, liền mang theo vài phần mong đợi hỏi nàng ta: "Mang theo ngươi, ngươi có thể giúp ta trêu chọc hoàng tử không?"
Nếu có thể giúp đỡ, lần trước cũng không đến mức bởi vì thịt thỏ khó ăn liền chọc cho Tứ hoàng tử tức giận bỏ đi.
Nàng có thể ban cho Thiển Thảo ăn mà.
Thiển Thảo ngẩn người, nghi ngờ vừa rồi mình nghe lầm.
"Công chúa nói cái gì?"
Vân Yên thấy thế liền lộ ra biểu cảm mất mát.
Ngẫm lại cũng đúng, tiểu cung nữ quá cứng nhắc, lần trước Vân Yên cũng chỉ cùng tiểu thái giám vẻ ngoài có chút thanh tú nói vài câu, nàng ấy đã tìm cơ hội đem người kia giáo huấn một phen, khiến đối phương sợ tới mức không dám xuất hiện nữa.
Thiển Thảo chỉ cảm thấy trong đầu có một đàn ngựa chạy qua lại chạy lại.
"Công chúa, người, sao người có thể nói ra mấy lời lả lơi ong bướm như vậy?" giọng nói nàng ấy run nhẹ mang theo vài phần chỉ trích.
Vì để không mang theo nàng ấy ra ngoài, ngay cả lời nói dối cũng không có giới hạn.
Vân Yên đá đá mũi giày, lười nhác nằm lệch trên giường, suy tư một lát rồi nói: "Lả lơi ong bướm có gì không tốt, có nước có hoa, hữu tình tuyệt mỹ"
Tùng Thảo suýt nữa bị nàng nói cho ngất xĩu.
Vân Yên trở mình, cũng không tiếp tục chọc Tùng Thảo đang buồn bực.
Nàng đem mứt giấu trong tay áo nhét vào miệng, trong lòng không thể không nghĩ đến những lời Xuân Yên vừa nói.
Tuy nàng đã sớm nghe được tin đồn nói Lục hoàng tử mọi thứ đều không được, nhưng thật ra cũng không tìm hiểu qua rốt cuộc là cái gì không được.
Hiện giờ nghe cung nữ bên người hắn nói ra, nghĩ đến chắc là đúng đến tám chín phần.
Không tới hai ngày, Vân Yên đã nhận được mứt mà Cảnh Họa sai người đưa tới.
Bên trong mặn mặn có thêm tí vị mật ong, nhưng vẫn giữ được vị trái cây.
Vân Yên nói với Thiển Thảo: "Ngày đó ta lấy ân báo oán, có thể thấy Cảnh Họa tỷ tỷ biết sai liền sửa."
Thiển Thảo không nói gì, trong lòng thầm nghĩ: ngày ấy rõ ràng sắc mặt Cảnh Họa đen kịt, công chúa từ đâu nhìn ra đối phương biết sai có thể sửa?
Nếu có thể gϊếŧ chết Vân Yên mà không cần gánh vác hậu quả, Thiển Thảo tin tưởng thứ hôm nay được đưa tới sẽ là các loại kịch độc.
Ngoại trừ mấy hộp mứt của Cảnh Họa, một phần lễ khác là của Nhị hoàng tử Cảnh Cùng sai người đưa tới.