Một tia ý vị thâm trường lóe lên trong mắt, hắn ngước mắt lên nhìn Vân Yên
Ngay khi Vân Yên cho rằng hắn vẫn sẽ giống cái miệng hồ lô im lặng không chịu mở ra thì hắn lại chậm rãi mở miệng, "Không có."
Vân Yên nghe câu trả lời này của hắn thì khóe môi mềm mại cong lên
Nàng chớp chớp mắt, trong lòng lại nghĩ, nam nhân giống như cái hủ nút như hắn mà mang về nhà thì thật không thú vị.
"Ta cũng nghĩ như vậy, ngày đó ngươi nguyện ý tới cứu ta, sao có thể chán ghét ta được..." Giọng nói của nàng đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cảnh Ngọc nói: "Khiến công chúa bị kinh sợ rồi."
Vân Yên nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Trước khi tới đây, sợ rằng thương thế của điện hạ nghiêm trọng nên lòng ta vẫn luôn bất an.."
Ngón tay nàng khẽ xoắn đai lưng, rồi như nhẹ nhàng thở ra, hơi chút vui mừng, "Sau khi nhìn thấy điện hạ, trái tim treo lơ lửng của ta mới nhẹ nhàng hạ xuống"
Cảnh Ngọc nghe được lời này thì đưa tay cầm lấy chung trà lạnh lẽo trên bàn nhỏ, lời nói dâng đến miệng lại lặng lẽ nuốt vào.
Vân Yên thấy hắn bình tĩnh nhấp ly trà lạnh, cũng không tiếp tục mở miệng.
Mới đầu nàng còn nghi ngờ mình lại nói sai cái gì.
Nhưng vô tình, nàng lơ đãng liếc qua vành tai đỏ hồng của hắn thì tức khắc hiểu rõ.
Một lần cũng thôi đi, lần thứ hai mà vẫn mẫn cảm như vậy, nàng thật sự nghi ngờ tính tình hắn dễ thẹn thùng..
Nàng càng muốn nói chuyện cùng hắn, hắn lại càng thêm lãnh đạm vài phần, tựa hồ lời nói trong miệng hắn nhả ra đều là loại cực kỳ quý giá xa xỉ.
Tự mình lầm bầm lầu bầu, tuy da mặt Vân Yên cũng tính là dày nhưng ở lâu cũng thấy ngượng ngùng xấu hổ.
Khi Vân Yên chuẩn bị trở về liền gặp một cung nhân quen thuộc trên hành lang dài.
Xuân Yên nhìn thấy nàng so với nhìn thấy quỷ cũng không khác là mấy, cực kì kinh ngạc.
Công chúa Khải Quốc tự mình đi đến nơi lụi bại này là có ý gì?
Vân Yên làm sao có thể biết được tâm tư của nàng ta, chỉ khách khí nói: "Ngươi cần phải chiếu cố điện hạ nhà ngươi cho thật tốt."
Xuân Yên ngơ ngẩn đáp lời, đến tận khi Vân Yên nhấc chân đi, lại bỗng dưng cất giọng gọi.
"Công chúa"
Vân Yên dừng lại, quay đầu nhìn về phía nàng ta.
Trong mắt Xuân Yên như đã đưa ra quyết định, tiến lên một bước nói: "Công chúa, nô tỳ không đành lòng nhìn công chúa chẳng hay biết gì nên muốn nói cho công chúa biết một bí mật."
Vân Yên hỏi nàng ta: "Bí mật?"
Xuân Yên có chút chần chờ, "Việc này kỳ thật cũng không thể xem bí mật, trong cung cũng có người biết, chỉ là công chúa mới đến nên có lẽ còn chưa biết được.."
Nàng ta thấy Vân Yên càng thêm tò mò thì gương mặt ửng đỏ nói: "Bên ngoài người ta đều nói.. nói Lục hoàng tử điện hạ không thể sinh con."
Nàng ta nói xong lời này liền thấy trên mặt Vân Yên quả thực hiện lên thần sắc kinh ngạc.
Vân Yên tiêu hóa tin tức một phen, hiếm khi cảm thấy xấu hổ, nhẹ giọng hỏi Xuân Yên: "Lời của người khác có thể tin sao?"
Xuân Yên nói: "Người khác nói chưa chắc có thể tin, nhưng nô tỳ hầu hạ điện hạ nhiều năm, nô tỳ không dám nói lời dối trá"
Lời này của nàng ta ám chỉ cực kỳ xảo diệu, cũng pha lẫn ý vị sâu xa.
Sau khi Vân Yên nghe xong, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đó nên cũng không truy vấn mà ngược lại uể oải rời đi.
Xuân Yên đứng tại chỗ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tiểu công chúa quả thực đơn thuần.
Khi nàng ta bước vào nhà liền nhìn thấy Cảnh Ngọc ngồi bên cửa sổ cầm chung trà thất thần.
Xuân Yên tới gần vài bước, phát giác cửa sổ đối diện hành lang dài, lòng nàng ta khẽ reo lên, e là hắn đã nhìn thấy chuyện lúc nãy.
"Điện hạ, vừa rồi là công chúa Khải Quốc - Vân Yên, đến phải không ạ?" Nàng ta chột dạ hỏi.
Cảnh Ngọc gật gật đầu, bình thản nói: "Nàng mới vừa mới rời đi."
Nhìn hắn không giống như đã nhìn thấy chuyện gì, Xuân Yên liền nhẹ nhàng thở ra đi đến bên cạnh hắn, giúp hắn đổi trà lạnh
"Công chúa Vân Yên thoạt nhìn, tựa hồ có chút thích điện hạ.."
Nàng theo thói quen lầm bẩm một mình, thật ra cũng hoàn toàn không mong cầu Cảnh Ngọc trả lời.
Lục hoàng tử điện hạ từ trước đến nay không được ai thương tiếc, nếu bị công chúa quý giá kia nhìn trúng, nàng ta làm gì còn có cơ hội thân cận.
Nàng ta nghĩ bản thân mình đã đợi ba năm mà không nhận được kết quả, lòng dạ cũng có chút bất bình, ngữ khí khó tránh khỏi nhiều thêm vài phần oán hận, "Khải quốc công chúa tuy rằng tốt, nhưng lại hơi tùy hứng, ngày ấy nếu không phải nàng ta kéo điện hạ rơi vào hố thì thương thế trên chân điện hạ sao lại càng tăng thêm"
Nàng ta đang thất thần lẩm bẩm, chợt bên tai lại truyền đến thanh âm ôn hòa, "Ngươi làm sao biết ta bị công chúa kéo xuống hố?"