Cảnh Ngọc chậm rãi mở mắt, đôi mắt đen ẩn dưới hàng mi nhỏ dài còn chưa tìm được tiêu cự thì hắn đã phát hiện ngón tay mình đang bị người ta nắm lấy.
Lúc đầu hắn còn tưởng là Xuân Yên. Đến khi hương thơm và giọng nói dần dần hợp với hình ảnh người trước mặt, hắn mới từ từ định thần lại.
Cảnh Ngọc thu ngón tay lại, Vân Yên nhận ra hắn đã tỉnh. Khóe môi nàng cong lên, má lúm trắng nõn dịu dàng, khẽ thì thào: "Ngươi tỉnh rồi à?"
Đột nhiên nghe thấy giọng nói này của nàng, Cảnh Ngọc liền có cảm giác đầu gối âm ỉ kêu đau.
"Công chúa điện hạ.."
Cảnh Ngọc kéo xa khoảng cách với nàng, trong giọng nói mang theo vài phần mới tỉnh ngủ, tiếng được tiếng mất nghe không rõ lắm.
Hắn liếc Vân Yên một cái, thấy nàng cũng giống như lần trước một mình xông vào.
Vân Yên thấy hắn thất thần thì có chút thẹn thùng nói: "Lúc ta tới không nhìn thấy người khác cho nên không biết phải tìm ai thông báo giúp một tiếng.."
Có thể thấy được trước khi vào nàng cũng đã cân nhắc một phen, sau đó mới tự mình tiến vào phòng thăm hắn.
Nhìn nàng thì như hảo tâm, nhưng cách nàng nói chuyện lại trước sau như một khiến người ta khó xử trăm bề.
Hắn là một hoàng tử nghèo túng đến mức trong viện cũng không thấy người hầu hạ, tất nhiên không phải là chuyện hiển hách gì.
Cũng may Cảnh Ngọc có tính tình lạnh lùng, đã trải qua một lần, đến lần thứ hai thì đã không thể khiến cho trong lòng hắn có chút gợn sóng nào
Hắn nắm nhẹ ngón tay, cảm thấy trên đó vẫn còn lưu giữ chút hơi ấm, mùi thuốc thoang thoảng từ đầu ngón tay truyền đến.
Trước giờ hắn chưa từng dùng thuốc mỡ tốt như vậy, dù sao ngay cả phụ hoàng cũng mặc kệ hắn ở đây tự sinh tự diệt.
Vân Yên thấy hắn không đáp lại, giọng nói cũng yếu đi vài phần, "Lần trước là ta không tốt, ta luôn cái hay không nói, nói cái dở.."
Tuy Cảnh Ngọc không biết vì sao nàng lại tới chỗ này, nhưng vì e ngại thân phận của nàng, hắn vẫn bình tĩnh nói: "Công chúa có bản tính hồn nhiên, lời nói ra đều là lời thật."
Xét cho cùng, hắn sống đến tận bây giờ. Hắn đã nghe thấy những lời thậm tệ hơn nữa từ những người ở đây.
Vân Yên nhẹ nhàng gật đầu, lại không nghĩ cũng một hướng với hắn, "Ta nói gương mặt người đẹp cũng là lời nói thật lòng đấy, ta từ Khải Quốc tới Cảnh quốc, nam tử đẹp nhất mà ta nhìn thấy cũng chỉ có mình điện hạ."
Nàng nói rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn Cảnh Ngọc cũng càng thêm rõ ràng.
Cảnh Ngọc im lặng, trong đầu theo bản năng hiện lên một gương mặt tái nhợt nhạt nhẽo, không có một tia sinh khí.
Chưa bao giờ có người khen hắn đẹp, giờ đây bị người khác dùng ánh mắt yêu thích nhìn chăm chú như vậy nhưng hắn lại trầm tĩnh như đang đeo mặt nạ.
Cảnh Ngọc không giỏi trả lời những câu như vậy, thế nên hắn chọn trầm mặc ngồi yên.
Vân Yên lại giống như không nhận ra điều này, ngữ khí có chút quan tâm: "Bôi thuốc mỡ có đỡ hơn không?"
Nàng không nói tới thì thôi, vừa nhắc tới lời này, đầu ngón tay Cảnh Ngọc liền dâng lên cảm xúc không rõ ràng lúc nãy.
Loại cảm xúc này giống như được loại hương cao mềm mại thượng đẳng độc nhất vô nhị bôi lên, lại giống như ngón tay mềm mại của tiểu công chúa mơn trớn qua khi nãy..
Tưởng tượng đến đây, hắn cảm thấy trong lòng bàn tay giống như có một con kiến chui vào, hơi khó chịu
Mà công chúa Khải Quốc bên kia lại bày ra vẻ như cái gì cũng không hiểu, thậm chí còn không hề kiêng dè những điều kiêng kỵ giữa nam nữ, cũng không biết do bản thân nàng quá đơn thuần hay dân phong Khải Quốc vốn thoải mái.
"Nam nữ khác biệt, vừa rồi là ta mạo phạm công chúa." Cảnh Ngọc không tiếp lời nàng, chỉ thong thả nói.
Suy cho cùng, giữa nam nữ, người chịu thiệt thòi vẫn luôn là nữ tử, dù Vân Yên chủ động chạm vào hắn, cũng không thể nói là Vân Yên mạo phạm hắn
Càng không nói đến hai người bọn họ có địa vị chênh lệch, một bên là hoàng tử không được sủng ái ăn rồi chờ chết, một bên là công chúa Khải Quốc thân phận cao quý.
Vân Yên ngồi yên bên cạnh, giày đá đá làn váy, tâm tình hạ xuống nói: "Vừa rồi vì phải tránh Thiển Thảo nên ta đã vô ý ngã ở trên đường"
Cảnh Ngọc rũ mắt nhìn làn váy nàng bị bẩn một mảng, có vẻ như còn làm rách cả hình thêu trên vải
"Ta tới gặp ngươi như vậy, có phải người rất ghét ta.."
Đôi mắt trong sáng của tiểu công chúa hiện lên một chút bị thương, biểu cảm cũng dần dần trở nên bất an.
Đột nhiên, ngay cả Cảnh Ngọc cũng không biết vì sao đề tài lại chạy tới chuyện hắn ghét bỏ nàng.