Chương 7

Mức độ phổ biến liên quan tăng vọt, khu vực bình luận trên Weibo cá nhân của tôi ngay lập tức bị mấy bà vợ của Thẩm Kình và những người qua đường thi nhau công phá.

Sau khi xoa dịu Mục Sóc đang tức giận, tôi vui vẻ chọn ra vài tên hề và bắt đầu trả lời.

[Bây giờ cô hạnh phúc rồi chứ, người phụ nữ lạnh lùng và nhẫn tâm, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô! không bao giờ!]

Tôi đáp: [Tóc của tôi, mắt trái tôi nhớ em, mắt phải tôi lại quên em.*] Kết hợp với meme tóc mái xéo của King Idol.

*Đây là câu nói viral của King Idol trên Douyin.

[Con khốn, kẻ nào phụ lòng người sẽ nuốt ngàn mũi kim!]

Tôi đáp: [Kéo búa bao, nếu thua thì cô sẽ phải yêu tôi cả đời.]

[Có vẻ như người phụ nữ này chỉ vì tiền mà thôi, thiếu gia Thẩm nghèo một phát liền quay đầu không thèm nhìn lại, tôi khinh, đồ đàn bà hám tiền!]

Tôi không trả lời mà chỉ chụp ảnh màn hình Yu’E Bao* của tôi. Hàng phòng ngự của đối phương trực tiếp bị phá vỡ.

*Yu’E Bao (Dư ngạch bảo): app gửi tiền tương tự momo, thuộc công ty Ant Group, là quỹ tiền tệ có số lượng người dùng lớn nhất TQ.



Cư dân mạng bình luận: [Trạng thái tinh thần của người chị này còn khó giải thích hơn mẹ tôi.]

Những anti-fan cảm giác như mình đang đ.ấ.m vào bông gòn nên tức giận đến giậm chân.

Nhiều người đến khu vực bình luận của tôi hơn, một số để xem chuyện vui, một số để trút giận, và một số chỉ để thấy tôi phát điên.

Nhìn sự nổi tiếng ngày càng tăng và số lượng người hâm mộ cũng tăng vọt, tôi mỉm cười.

Chủ động mang độ hot đến cho tôi thì tôi đâu thể từ chối.

Xem như đó là quảng cáo miễn phí ra thị trường cho công ty mới của tôi.

Mắng chửi đi, cứ mắng bao nhiêu tùy thích.

Đến khi sự việc xoay chuyển thì không phải sẽ càng giận gữ hơn sao?

***

Thẩm Kình không liên lạc được với tôi nên mượn điện thoại của bạn mình để tiếp tục quấy rối. Khi tôi không trả lời thì anh ta quay sang quấy rối bạn tôi.

Tôi đã liên lạc trực tiếp với bạn bè và cùng nhau đánh dấu số này là “Thiếu nữ cô đơn”.

Vì số điện thoại được dán nhãn “Thiếu nữ cô đơn” nên người bạn của anh ta đã bỏ lỡ một số đơn hàng quan trọng và cả hai nháo nhào rồi tan rã trong không khí không mấy vui vẻ.

Sau một lúc tạm dừng, một số mới khác gọi đến.

Dường như Thẩm Kình đã say, giọng nói hơi khàn, anh ta tự lẩm bẩm.

“A Cảnh, anh rất nhớ em... Em quay lại đi, anh giúp em hoàn thành nhiệm vụ, được không?”

“Em chỉ đang giận dỗi anh đúng không? Em công lược anh một trăm lần, sao lại có thể nói thay lòng là thay lòng được chứ?”

“Anh... Anh thật sự rơi vào tay em rồi.”

Tôi chán ghét anh ta đến nỗi nổi da gà khắp người.

Âu yếm thâm tình quen rồi đúng không, thật là cóc ghẻ bò dưới chân, không cắn người nhưng thật sự khiến người ta ghê tởm.

Tôi vừa định cúp điện thoại thì lờ mờ nghe thấy giọng nói của Mục Sóc từ bên kia truyền đến.

Thật kỳ lạ khi giọng nói ở đầu bên kia ồn ào như vậy nhưng tôi có thể nghe được giọng nói của cậu ấy ngay lập tức.

Từ vài lời la ó bên cạnh, tôi biết được rằng dường như Thẩm Thanh và Mục Sóc đang đánh cược gì đó. Hai người họ liều mạng uống rượu suốt hai tiếng đồng hồ.

Những sợi dây trong đầu tôi đột nhiên bị đứt phựt, lúc kịp phản ứng thì tôi đã đến quán bar.

Ngay khi cánh cửa mở ra, cảnh tượng trước mắt là những ly rượu trỗng rỗng nằm la liệt trên bàn.

Thẩm Thanh đỏ mặt, thở hổn hển, một tay đặt lên bàn, một tay đặt lên thùng rác, thậm chí còn nôn ra mật.

Nghe thấy tiếng cửa mở, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên rồi cười khổ một tiếng.

“A Cảnh, thì ra lúc đó em khó chịu như vậy.”

Tôi cười lạnh, tôi không cảm thấy khó chịu, người cảm thấy khó chịu chính là những người công lược bị anh ác ý xóa sổ, những người đó đều yêu anh.

Thẩm Kình yên lặng nhìn tôi, trong mắt hiện lên một tia sáng.

Sau đó, ánh sáng dần tắt đi khi tôi bước từng bước về phía Mục Sóc.

Tôi nhẹ nhàng nâng Mục Sóc đang choáng váng vì uống rượu, lấy trong túi xách ra một chiếc cốc giữ nhiệt, định đút cho cậu ấy uống chút nước nóng.

Đôi mắt cậu ấy hơi say, mí mắt rũ xuống, trong tay ôm chặt ly rượu.

Khi ngước lên và thấy đó là tôi, cậu ấy mỉm cười trẻ con.

“Học tỷ, em thắng rồi, hắn sẽ không quấy rối chị nữa.”

Trong khoảnh khắc đó, tim tôi lỡ mất nửa nhịp, ngưng thở theo bản năng.