Thẩm Kình chật vật nằm bệt dưới đất, bộ vest cao cấp dính đầy bụi bẩn nhìn thật nhếch nhác.
Đôi mắt sắc bén của Mục Sóc dán chặt vào anh ta, đề phòng anh ta đột ngột nổi điên. Cơ thể cao lớn của cậu ấy bao trùm lên tôi, mang đến cho tôi cảm giác an toàn khó tả.
Trong lúc đang giằng co thì điện thoại di động của Thẩm Kình đột nhiên vang lên, anh ta nóng nảy cúp máy.
Không ngờ đối phương vẫn không từ bỏ, Thẩm Kình khó chịu, vừa chửi rủa vừa nhấn nút trả lời.
Giọng nói hoảng hốt và lo lắng của trợ lý vang lên từ đầu bên kia.
“Sếp Thẩm, dự án Thành Đông có vấn đề!”
…
Vẻ mặt Thẩm Kình thay đổi liên tục, trong mắt anh ta hiện lên một chút mờ mịt, vô thức siết chặt nắm đấm.
Anh ngơ ngác ngồi trên bãi biển thật lâu vẫn không đứng dậy.
Dự án ở Thành Đông đang được hưởng lợi từ các chính sách trong tương lai và sẽ mang lại lợi ích lâu dài hàng chục tỷ cho nhân vật chính trong những năm sắp tới.
Vì vậy, Thẩm Kình luôn nắm chắc dự án này trong tay và đầu tư rất nhiều vào nó mà không chút do dự.
Nhưng anh ta quá kiêu ngạo.
Đến nỗi không nhận ra rằng sau lần thứ chín mươi khởi động lại thế giới, một số quỹ đạo định mệnh đang lặng lẽ thay đổi.
Mà lần này, do thay đổi chính sách nên dự án này sẽ lỗ sạch vốn.
Có lẽ anh ta đã cảm nhận được điều gì đó, nhưng anh ta sẵn sàng đánh cược rằng hào quang nam chính của anh ta sẽ tạo ra những cơ hội mới cho bản thân.
Hơn nữa tôi còn đang bí mật đổ thêm dầu vào lửa.
Anh ta tự tin, bỏ qua rủi ro và tiếp tục đầu tư.
À, tôi quên nói với anh ta.
Khi hệ thống thông báo rằng tôi đã nhận được bảo hiểm công lược thì một thông báo mới cũng được đưa ra.
[Nhân vật chính của Tiểu thế giới, Thẩm Kình, đã nhiều lần có ác ý g.i.ế.c c.h.ế.t những người công lược... điều này vi phạm phẩm chất đạo đức tốt đẹp của nam chính trong Thế giới nhỏ, gây ra ảnh hưởng xấu, vì vậy tước bỏ tư cách nhân vật chính.]
Hihi, xin lỗi, Thẩm Kình, bây giờ anh cũng chỉ là NPC mà anh từng khinh thường nhất thôi.
Đừng trông chờ vào sự may mắn của nhân vật chính hay bất cứ điều gì tương tự nữa.
***
Trước khi Thẩm Kình rời đi, anh ta nhìn tôi thật sâu, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy sự cô đơn trong mắt anh ta.
Tôi lắc đầu.
Haiz, tôi thực sự không có khả năng chịu đựng căng thẳng này nên bỗng cảm thấy cô đơn. Chẳng phải cuộc sống luôn có những thăng trầm sao.
“Thật xin lỗi…”
Giọng nói trầm ấm của chàng trai vang lên từ phía sau.
Tôi quay lại thì thấy tóc của Mục Sóc hơi rối vì đánh nhau. Cậu ấy cúi gằm mặt, nhìn thoáng qua thật đáng thương.
Tôi kiễng chân lên, vuốt mớ tóc rối trên trán cậu ấy rồi cười nói: “Sao lại xin lỗi?”
“Em không phải cố ý năng tay như vậy, em biết chị thích hắn, nhưng hắn thật sự không phải người tốt, hắn vốn dĩ không xem trọng chị, sẽ chỉ làm chị thêm buồn...”
Giọng cậu ấy ngày càng nhỏ hơn: “Em... Em ghét hắn.”
Tôi gật đầu.
“Ừ, chị cũng ghét hắn.”
Cuối cùng tôi nói thêm một câu: “Em đánh vậy chị thích lắm.”
Dường như cậu ấy bị chữ “thích” thiêu cháy, hai gò má thoáng chốc hồng lên, kéo dài đến tận cổ.