Tại đám cưới.
Khi Thẩm Kình thường xuyên liếc nhìn bàn phù dâu một cách khó hiểu, tôi liền biết lần công lược này sẽ lại thất bại.
Khóe miệng tôi hơi nhếch lên, mang theo chút hưng phấn khó đoán.
Thẩm Kình thấy thế thì cười khẩy một cái, trong mắt hiện rõ vẻ giễu cợt như thể đang nhìn một tên hề si tình buồn cười.
Tôi đã công lược anh ta một trăm lần, và thậm chí sau chín mươi chín lần thất bại, tôi vẫn kiên quyết chọn công lược anh ta thêm lần nữa.
Mọi người đều cho rằng tôi có tình cảm sâu đậm với anh ta, ngay cả bản thân Thẩm Kình cũng nghĩ như vậy.
Vì vậy, anh ta chẳng chút kiêng nể mà xúc phạm nhân cách của và giày xéo tình cảm của tôi.
Nhưng Thẩm Kình à, tôi đây chưa từng yêu anh dù chỉ một chút.
Tôi công lược anh ta chỉ để nhận phần thưởng đảm bảo sau khi thất bại hàng trăm lần.
Khi hệ thống tuyên bố thất bại lần thứ một trăm, tôi có thể sống hạnh phúc trên thế giới này với mười tỷ hiện kim an ủi.
Người dẫn chương trình không biết suy nghĩ thầm kín trong lòng cặp vợ chồng mới cưới chúng tôi, vì vậy cứ tiếp tục quy trình.
“Chú rể, anh có muốn người phụ nữ này làm vợ anh, ký hôn ước với cô ấy, dù ốm đau hay khỏe mạnh...”
Trước khi lời thề trong đám cưới kết thúc, Thẩm Kình sốt ruột kéo phù dâu bên cạnh vào lòng rồi hôn cô ấy.
Ngoại trừ người dẫn chương trình trợn mắt kinh ngạc thì các vị khách trên khán đài đã quá quen với sự kỳ quái này, thậm chí một số kẻ biết nội tình còn chuẩn bị sẵn tâm lý, nháo nhào lấy máy ảnh ra quay.
Suy cho cùng, ai mà không biết tôi là con chó ngoan ngoãn nhất bên cạnh Thẩm Kình, việc anh ta chịu cưới tôi chính là món quà lớn nhất, chịu chút nhục như vậy có tính là gì?
Tôi tránh ánh mắt gay gắt của Thẩm Kình, quay lưng lại vì sợ mình sẽ cười thành tiếng.
Tôi thúc giục hệ thống: “Thống Tử, tại sao nó vẫn chưa hiện nhiệm vụ công lược của tôi thất bại?”
Giọng nói của áy náy hệ thống vang lên: “Xin lỗi ký chủ, mạng hơi chậm.”
Trong lúc chờ đợi, tôi quay đầu lại bình tĩnh nhìn đôi cẩu nam nữ hôn nhau đắm đuối.
Anh em tốt của Thẩm Kình cười nói với tôi: “Trần Cảnh, nếu em bò tới sủa vài tiếng, có lẽ anh Thẩm sẽ bằng lòng hôn em một cái.”
Lúc này, tôi quá lười để giả vờ.
Tôi liếc nhìn anh ta và làm một cử chỉ thân thiện quốc tế.
Cùng lúc đó, âm thanh kinh ngạc của hệ thống truyền đến: "Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ công lược lần này đã thất bại, đạt được điều kiện bảo hiểm chạm đáy, nhận được mười tỷ tiền thưởng.”
Nụ cười trên môi tôi bắt đầu thật lòng hơn một chút.
Cuối cùng tôi không phải chịu đựng nữa.
Thức tỉnh nào, đã đến lúc đi săn!
Mắt tôi sáng lên, tôi cầm keo 502 lao thẳng về phía cặp đôi, đổ một đống vào đôi môi đang dính nhau của họ.
“Mỗi lần đều đều bắt nạt bà ngay trong đám cưới, bà chịu đựng mày đủ rồi đầy! Thích hôn đúng không? Đến đi, tôi cho hai người hôn cả đời!!!”
Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi điên cuồng xé toạc vạt váy cưới nặng trịch, để lộ chiếc quần jeans che kín và đôi giày chạy bộ rồi bước đi.
Lúc này họ mới nhận ra người muốn trốn thoát nhất trong đám cưới này chính là tôi.