NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 266: Tần thị nhất tộc, chết trận sa trường, không ai sống sót!
Cả tòa đại sảnh lặng ngắt như tờ.
Lăng Chi Nhan ngạc nhiên nhìn về phía Hoa Nhất Đường: Ngươi biết chuyện này không?
Hoa Nhất Đường còn kinh ngạc hơn cả Lăng Chi Nhan, hắn nhìn về phía Kỳ Nguyên Sinh: Vân Trung Nguyệt có nói cho người biết không? Kỳ Nguyên Sinh trợn tròn mắt, lắc đầu: Ta chưa hắn nói bao giờ.
Ba người cùng nhìn về phía Lâm Tùy An: Lâm nương tử biết không?
Lâm Tùy An căn bản không nhìn thấy ánh mắt của ba người, đầu óc đã rối tung rối mù từ lâu rồi.
Cố rõ ràng nhớ ở trong trí nhớ Ngón Tay Vàng, Khương Văn Đức vì luyện chế "Phá quân", nên đã nhốt Tần Nam Âm ở trong ám ngục sơn động, thẳng cho đến khi Tần Nam Âm mang theo bọn nhỏ Tịnh Môn thoát đi... từ đầu đến cuối chưa từng gặp Kqua Khương Vĩnh Thọ.
Nhưng trí nhớ của Thiên Tịnh chỉ đến khi Tần Nam Âm chạy tới Dịch Thành thì im bặt, chẳng lẽ là... sau khi Dịch Thành đại thắng, Khương thị Thái Nguyên vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục dùng thủ đoạn ti tiện gì với Tần Nam Âm......
Thứ khốn nạn đáng bị băm vằm.
Hốc mắt Lâm Tùy An như bị lửa thiêu, ánh sáng xanh của Thiên Tịnh tràn ra vỏ đao, tạo thành một lớp sương mù ở trong đại sảnh.
Mọi người trên công đường tức sùi bọt mép, nếu ánh mắt có thực chất thì sớm đã chém nát Khương Văn Đức rồi.
Lại nhìn Khương Văn Đức và Gia Mục, còn khϊếp sợ hơn tất cả mọi người.
"Nàng ta là Tần Nam Âm đấy, sao lại bị con chó Khương Vĩnh Thọ kia... Ta không tin!"
Khương Văn Đức lắc đầu lia lịa: "Tuyệt đối không thế! Năm đó, khi đó... ta rõ ràng đã đưa ả..."
Nói được một nửa, đột nhiên hoàn hồn, hoảng sợ câm miệng.
Lăng Chi Nhan: "Năm đó? Năm nào?!"
Hoa Nhất Đường: "Lúc đó? Lúc nào?!"
Da mặt Khương Văn Đức run lên, trừng mắt với Vân Trung Nguyệt: "Ta nhớ ra rồi, Vân Trung Nguyệt là thiên hạ đệ nhất trộm ngàn người ngàn mặt, rất am hiểu thuật dịch dung."
"Khuôn mặt này của hắn chắc chắn là giả!"
Vân Trung Nguyệt bật cười.
"Là thật hay giả cứ thử là biết!" Trần Yến Phàm vỗ kinh đường mộc: "Phương ngỗ tác, nghiệm!"
Phương Khắc mang theo một thanh đao mổ thi đi lên, hai mắt tỏa sáng đi vòng quanh Vân Trung Nguyệt.
Vân Trung Nguyệt dở khóc dở cười: "Chẳng lẽ Phương đại phu đã chờ giờ khắc này rất lâu rồi sao?"
Phương Khắc nhếch miệng: "Phương mỗ sẽ cố gắng để lại toàn bộ thi thể cho ngươi."
"Toàn thây hay không cũng không sao, cứ cẩn thận mặt của ta, gương mặt này rất quý giá đấy."
Phương Khắc "xí" một tiếng, tay trái sờ soạng tỉ mỉ hàm dưới, xương mày, sống mũi, hốc mắt của Vân Trung Nguyệt, không buông tha bất kỳ một khối xương cốt nào, tay phải giơ dao mổ dí vào da mặt cạo tới cạo lui, giống như đang tìm góc độ đệ hạ đao.
Mọi người nhìn đến kinh hồn bạt vía, Vân Trung Nguyệt lại rất bình tĩnh, chỉ chắp tay sau lưng ngửa cổ, dáng vẻ như kiểu mặc cho người ta xâu xé.
Phương Khắc kiểm tra tầm một khắc đồng hồ, cuối cùng cũng cục buông xuống đao trong tay, cực kỳ tiếc nuối thở dài: "Không phải dịch dung, cũng không phải da người da, là khuôn mặt thật."
Mọi người: Ồ!
"
Khương Văn Đức quát to: "Ta không tin tên Phương Khắc này, hắn cùng Hoa Nhất Đường, Lâm Tùy An, Vân Trung Nguyệt là một bọn!"
Trần Yến Phàm giận dữ: "Phương Khắc là ngỗ tác của Đại Lý Tự ta! Ngươi đang nghi ngờ Đại Lý Tự ta sao?!"
Khương Văn Đức: "Thành An Đô lớn như vậy, đâu chỉ có một mình Phương Khắc là biết khám nghiệm tử thi?!"
"Không cần phiền toái như vậy." Vân Trung Nguyệt giống như ảo thuật lấy đao trong tay Phương Khắc, rồi xẹt qua mặt mình, tốc độ cực nhanh, thậm chí đến Lâm Tùy An cũng không kịp phản ứng.
Dưới hốc mắt trái Vân Trung Nguyệt xuất hiện một vết thương dài nửa tấc, vị trí giống y hệt vết xước trên mặt nạ, máu chảy ra, dọc theo đáy mắt xẹt qua gò má, tí tách rơi xuống đất, giống như máu và nước mắt.
Mọi người gần như đều ôm ngực: Gương mặt như thế mà mà lại bị rạch, đau lòng quá!
Vân Trung Nguyệt trả đao lại cho Phương Khắc: "Này, nhìn cho rõ ràng đi, gương mặt hàng thật giá thật đấy."
Khương Văn Đức hai mắt tuôn ra tơ máu: "Vậy tối đa chỉ có thể chứng minh ngươi là, ngươi là... là hậu nhân của Tần thị! Chuyện ngươi nói là nhi tử của Khương Vĩnh Thọ hoàn toàn hoang đường! Căn bản chính là vu khống!"
Vân Trung Nguyệt khịt mũi coi thường: "Ngươi cho rằng Khương thị các ngươi là thứ tốt đẹp gì sao, vừa nghĩ trong thân thể ta chảy máu của cầm thú các ngươi, ta đã buồn nôn đến ngủ không yên đây này!"
"
Khương Văn Đức: "Các ngươi rõ ràng biết Khương Vĩnh Thọ đã chết, mới dám ăn nói bậy bạ như vậy!"
Hoa Nhất Đường: "Ôi, lại là một cái chết không đối chứng sao?"
Khương Văn Đức: "Loại lời nói vô liêm sỉ này căn bản không thể làm chứng cớ!"
"
Vân Trung Nguyệt: "Huyết mạch vô sỉ này của ta còn không phải do Khương thị Thái Nguyên các ngươi ban tặng sao!"
"Yên lặng! Yên lặng!" Bành Kính vỗ bàn: "Trên công đường, không được tranh chấp chuyện riêng!"
Lăng Chi Nhan nhíu mày: "Phương ngỗ tác, có cách nào có thể nghiệm ra mối quan hệ thân thiết giữa người sống và người chết không?"
Tất nhiên là có! Lâm Tùy An trong lòng kêu to, xét nghiệm ADN. Nhưng ở thời đại này, hiển nhiên không có kỹ thuật này.
"Có." Phương Khắc nói: "Lấy máu nghiệm cốt pháp."
(bác sĩ phương là người hiện đại hay sao í)
Trên công đường yên tĩnh.
Lâm Tùy An: Này?!!
Lăng Chi Nhan mừng rỡ: "Phương ngỗ tác có thể nói rõ hơn không?"
Phương Khắc nói: "Nếu đó là phụ hoặc mẫu thì chỉ cần có hài cốt ở đây, là có thể nghiệm thân. Trước tiên chọn ra toàn bộ hài cốt, lấy nước rửa sạch, đựng trên chiếu phơi khô, đào một hầm lấy than lửa nung, lấy màu đỏ làm độ, lại lấy rượu mạnh giội vào trong hầm, thừa dịp hơi rượu bốc lên đặt hài cốt vào bên trong. Hấp xương một khắc, lấy ra."
"Nếu có người đó là con cái thì lấy máu đầu ngón tay của người đó, nhỏ vào hài cốt, thân sinh thì thấm vào trong xương, nếu không thì không thấm. Cách gọi này gọi là nhỏ xương nhận thân."
Mọi người giật mình, đồng loạt lộ ra biểu cảm kính nể "Mở mang kiến thức".
Lâm Tùy An trong lòng ngạc nhiên: Nghe có vẻ như không khoa học lắm......
Bành Kính: "Nói cách khác, nếu muốn dùng cách này để nghiệm thân, thì nhất định phải..."
Phương Khắc: "Đào mộ, mở quan tài, lấy xương."
Khóe mắt Khương Văn Đức muốn nứt ra: "Ngươi nói cái gì?!"
Hoa Nhất Đường khép quạt lại: "Hoa mỗ nhớ rõ phần mộ tổ tiên Khương thị Thái Nguyên ở ngay tại Bắc Sơn phong thủy địa, từ cửa Quang Hóa môn đi ra, ngồi xe ngựa chỉ cần nửa canh giờ, rất gần."
Lăng Chi Nhan ôm quyền: "Hạ quan sẽ sai người chuẩn bị xe ngay."
"Làm càn!" Khương Văn Đức quát to. "Kim Vũ Vệ có ở đây không?"
Kim Vũ Vệ bên ngoài đồng loạt kêu lên: "Có!"
Chúng nha lại và bất lương nhân sợ tới mức mặt trắng bệch, Huỳnh Dương Lăng thị và hộ vệ Thanh Châu Bạch thị rút đao nghênh đón, sát ý cuồn cuộn, hết sức căng thẳng.
Tam Tư đổ mồ hôi lạnh, dùng ánh mắt trao đổi với nhau.
Bành Kính: Làm sao bây giờ? Thật sự phải đào mộ tổ tiên lên sao?
Phương Phi Quang: Đương nhiên phải nghiệm!
Trần Yến Phàm: Nghiệm hết bà nội nó!
Bành Kính: Này này này, đây là Khương thị Thái Nguyên đó, tuy rằng mấy năm nay thế lực không bằng trước, nhưng dù sao lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa, số người ủng hộ trong triều không kể xiết, chuyện này chúng ta không nên làm quá đâu?!
Trần Yến Phàm: Bành lão đầu, ngươi rốt cuộc là đứng bên nào?
Phương Phi Quang: Hình bộ quả nhiên là một đám nhát cáy!
Bành Kính: Hai vị đại nhân, làm người thì vẫn nên lưu lại một đường, ngày sau dễ sống mà!
Khương Văn Đức nhìn thấy ba người đang do dự thì cười gằn một tiếng, hất cằm: "Khương thị Thái Nguyên ta, thế tộc ngàn năm, tổ tiên từng có hai đời hoàng hậu, Bá tước công khanh vô số kể, từng phụng dưỡng năm đời đế vương Đường quốc, Khương mỗ cũng muốn xem ai ăn gan báo mật báo, dám động đến tổ tiên Khương thị ta."
"Cái gì mà ngàn năm thế gia, hôm nay chứng kiến nghe thấy rõ ràng là sâu mọt của quốc gia, tham lam mục nát hôi thối, khiến người ta buồn nôn!" Hoa Nhất Hoàn đứng lên: "Tần gia quân cả nhà trung liệt, là đống lương của đất nước, tuyệt đối không nên bị vu oan như vậy, vụ án này nếu không điều tra rõ ràng minh bạch, thì khó mà bịt được miệng thiên hạ, khó bình ổn được lửa giận vạn dặm, nếu hôm nay mặc cho thứ tội đồ Thái Nguyên Khương nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật thì trăm năm sau, chúng ta phải đối mặt với liệt tổ liệt tông, ngàn vạn anh linh như thế nào đây!"
Nói xong, Hoa Nhất Hoàn khom người ôm quyền: "Dương Đô Hoa thị Hoa Nhất Hoàn, thay mặt tộc Hoa thị khẩn cầu Tam Tư, mở quan nghiệm cốt!"
Lời còn chưa dứt, Huỳnh Dương Lăng thị gia chủ Lăng Tu Phong cũng đứng lên: "Hoa gia chủ nói có lý, án này cần phải điều tra rõ! Đào mộ, mở quan, nghiệm cốt!"
Lũng Tây Bạch thị gia chủ Bạch Hạo Nhiên, Thanh Châu Vạn thị gia chủ Vạn Bình, Thanh Châu Bạch thị gia chủ Bạch Vanh đồng thời đứng dậy quyền: "Xin Tam tư khai quan khám nghiệm!"
Gia chủ Khương thị Càn Châu Khương Hi Dung lần đầu tiên lên tiếng: "Chư vị gia chủ nói rất đúng!"
"Ngươi, ngươi ngươi các ngươi quả thực khinh người quá đáng!" Khương Văn Đức chỉ vào mọi người mắng to: "Nơi này là thành An Đô, là đất phong của Thái Nguyên Khương thị ta. Khương thị Thái Nguyên ta mới là chủ nhân của thành An Đô! không phiên mấy thứ bên ngoài vào như các ngươi khoa tay múa chân?!"
Hoa Nhất Đường tiến lên một bước: "Nơi này là thành An Đô, vậy nên thỉnh chủ nhân của thành An Đô ra làm chứ!"
Nói xong, xoay người một cái, giơ cao quạt xếp lên: "Ở thành An Đô, bách tính mới là người đứng đầu một thành, xin hỏi mọi người, có nên đào mộ phần hay không?"
"Nên nghiệm cốt?!"
Cận Nhược là người đầu tiên giơ tay: "Đào mộ!"
Y Tháp và Tứ Thánh phụ họa: "Đào mộ!"
Đệ tử Tịnh Môn: "Đào mộ! Đào mộ!"
Một đám dân chúng lòng đầy căm phẫn, tranh nhau giơ quyền: "Đào mộ! Đào mộ! Đào mộ!"
Trong chốc lát, tiếng giận dữ cuồn cuộn, rung chuyển trời đất, giọng của Kim Vũ Vệ không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Hoa Nhất Đường xoay người, ôm quyền nói: "Ba vị đại nhân, đây mới là lòng dân!"
Trần Yến Phàm và Phương Phi Quang đồng thời vỗ bàn đứng lên: "Đào mộ mở quan tài!"
Bành Kính chỉ có thể kiên trì tỏ thái độ: "Nghiệm, nghiệm đi!"
Gân xanh trên đỉnh đầu Khương Văn Đức nổi lên, cổ họng lăn một vòng phun ra một ngụm máu, vừa hay lại phun lêи đỉиɦ đầu Gia Mục, Gia Mục hét một tiếng:
Còn tưởng rằng đầu mình bị cắt, hôn mê bất tỉnh.
Căn cứ vào kinh nghiệm mở quan tài khám nghiệm tử thi lúc trước, quá trình vô cùng phức tạp rườm rà.
Bao gồm "dựng lều đỏ" che nắng, đốt "thương thuật tạo giác" khử thi khí, nhất là bước viết Trấn Hồn Phù, nhằm "tinh lọc lệ khí tụ tập".
Hồn ngưng phách, siêu độ vãng sinh, an ủi vong linh, bước nào cũng không thể bỏ qua.
Nhưng hôm nay Phương Khắc trực tiếp lược bỏ toàn bộ quá trình, chỉ đốt mấy chậu thương thuật hun khói, ném mấy cái xẻng cho bất lương nhân bắt đầu đào mộ, về phần cái gì mà "Trấn Hồn Phù" dứt khoát không đề cập tới.
Cũng may Y Tháp cùng Chu Tước còn nhớ rõ quy củ, phát khăn che mặt cho chư vị đại nhân, gia chủ, miễn hít phải thi khí, Cận Nhược và Tứ Thánh chỉ huy Tịnh Môn đệ tử ngăn bách tính ngăn ở bên ngoài một trượng, duy trì trật tự.
Tất cả tử đệ của Khương thị ở An Đô đều chạy tới, ai nấy đều thất khiếu bốc khói, tiếng mắng rung trời, nhưng còn chưa mắng hai câu đã bị nước bọt của dân chúng nhấn chìm, Lăng thị và Vạn thị hộ viện vây quanh, đao gậy cầm bên người, những thế gia đệ tử này quanh năm sống an nhàn sung sướиɠ thích bắt nạt kẻ yếu sợ hãi, chỉ có Khương Văn Đức vẫn kiên nhẫn chửi bậy, và một gia chủ Khương Vĩnh Thông mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không biết đang có chuyện gì xảy ra.
Hoa Nhất Đường trào phúng: Một Khương thị Thái Nguyên to lớn như vậy, thế mà chỉ có một Khương Văn Đức lớn gan, đáng tiếc nhân phẩm ti tiện không phải thứ tốt.
Dưới sự chú ý của vạn người, hiệu suất đào mộ của Cốc Lương và bất lương rất nhanh, chưa đến nửa canh giờ đã đào ra quan tài, Khương Vĩnh Thọ trong quan tài đã sớm thành một đống xương trắng, áo liệm cũng tàn tạ không chịu nổi, Phương Khắc khiêng xẻng đi qua, đài bới lung tung trong quan tài một hồi, cũng không biết là cố ý hay là vô tình mà lại gõ gãy vài cái xương (Khương Văn Đức: Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng!), chọn lựa một hồi, cuối cùng chọn ra hai khối xương đùi, bọc ở trong chiếu cỏ, xoay người đi đến hầm bên cạnh.
Trong hầm chứa than lửa, than đá đỏ bừng, Chu Tước và Y Tháp đổ đầy rượu mãn bích, đặt hài cốt của Khương Vĩnh Thọ lên đó, sau đó thì an tâm chờ đợi.
Quá trình chờ đợi vô cùng nhàm chán, Khương Văn Đức mắng chửi người qua lại cũng chỉ có vài câu, người nghe đều mệt mỏi. Đội điều tra tập trung vào vào một chỗ, bắt đầu nói nhỏ.
Lâm Tùy An: "Phương đại phu hôm nay thật là tuyệt!"
Hoa Nhất Đường: "Đào mộ tổ tiên gì chứ, nhìn có khác gì nghiền xương thành tro đâu, không hổ là Phương đại phu!"
Lăng Chi Nhan: "Vân Trung Nguyệt thật sự là con trai của Khương Vĩnh Thọ sao?"
Ba người im lặng, ánh mắt đồng thời nhìn về phía Vân Trung Nguyệt cách đó không xa.
Vân Trung Nguyệt đứng ở bên cạnh mộ phần của Khương Vĩnh Thọ, nhìn chằm chằm xương cốt lung tung trong quan tài, ánh mắt trào phúng, khóe môi mang theo nụ cười, giống như đang nhìn cái thứ buồn cười nhất trên đời này.
Kỳ Nguyên Sinh đứng bên cạnh hắn, thỉnh thoảng lại nhìn Vân Trung Nguyệt, liên tục thở dài.
Hoa Nhất Đường: "Nhìn biểu cảm của Vân Trung Nguyệt, tám chín phần mười là thật rồi."
Lăng Chi Nhan dừng một chút: "Nhưng là Thái Nguyên Tần thị có hậu nhân, cũng coi như là tin tức tốt..."
Lâm Tùy An không nói gì, trên đường tới đây cô lại tỉ mỉ nhớ lại hình ảnh trong ngón tay vàng một lần, cứ cảm thấy gì đó không đúng lắm.
Mười lăm phút sau, xương hấp đã xong.
Phương Khắc bỏ hai khối xương đùi vào trong khay gỗ, đặt lên bàn cao, đợi hài cốt hoàn toàn nguội lạnh thì gọi: "Vân Trung Nguyệt, ngươi lại đây."
Thân mình Vân Trung Nguyệt vừa động đậy đã đến bên án, vươn tay, Phương Khắc lấy thanh đao nhỏ cắt tên ngón tay Vân Trung Nguyệt, nặn ra máu, nhỏ giọt ở trên hài cốt.
Tiếng mắng của Khương Văn Đức đột nhiên ngừng lại, xung quanh chợt trở nên yên tĩnh.
Giọt máu kia rơi trên hài cốt, cơ hồ chỉ ngừng trong nháy mắt rồi lập tức thấm vào màng xương, biến thành một khối nhỏ đỏ sẫm.
"Giọt máu thấm xương, Vân Trung Nguyệt đúng là con trai của Khương Vĩnh Thọ!" Phương Khắc hô to.
Xung quanh chợt vang lên đủ loại âm thanh, tiếng kêu, tiếng la, tiếng mắng, tiếng khóc, con cháu Khương thị Thái Nguyên hoảng sợ biến sắc, có mấy người thì trực tiếp té xỉu.
Khương Văn Đức đỏ mắt thét chói tai: "Các nghiệm người thân này ta chưa từng nghe thấy, chỉ sợ, chỉ sợ máu của tất cả mọi người đều có thể thấm vào trong xương!"
Trần Yến Phàm giậm chân: "Khương Văn Đức, bằng chứng ở trước mắt, ngươi lại cứ càn quất hết lần này đến lần khác, nghi ngờ Tam Tư, coi thường Đường luật, gào thét ở công đường, chẳng lẽ là muốn làm phản rồi sao?!"
Khương Văn Đức: "Rõ ràng là các ngươi thông đồng với nhau, vu hãm Thái Nguyên Khương thị ta vào còn đường vạn kiếp bất phục chi!"
Phương Khắc cười gằn một tiếng: "Thứ kiến thức hạn hẹp, ếch ngồi đáy giếng, ngu xuẩn như heo chó! Lâm nương tử, ngươi cũng tới đây."
Lâm Tùy An ngẩn ra, chỉ vào chóp mũi mình: "Ta ư?"
Phương Khắc gật đầu, Lâm Tùy An mờ mịt đi qua, xung quanh lại yên tĩnh.
Phương Khắc một lần nữa thay thanh đao mới, nắm ngón tay Lâm Tùy An đâm một cái nặn ra vài giọt máu, nhỏ lên trên một khối xương khác, máu đỏ tươi lăn vài vòng trên mặt hài cốt, chảy ra khỏi mặt ngoài xương cốt rơi xuống trong khay, không thấm vào trong xương một chút nào.
"Máu chảy không thấu xương, chứng tỏ hai người không có quan hệ thân thiết. Bởi vậy có thể chứng minh, lấy máu nghiệm cốt pháp là chuẩn!"
Giọng nói của Phương Khắc theo gió bay tới trong tai mỗi người, đám người kia lại một lần nữa sôi trào, ánh mắt giống như từng thanh kiếm sắt bén đâm về phía từng người trong Thái Nguyên Khương thị.
Tam Tư tức sùi bọt mép, đồng thời đứng dậy.
Phương Phi Quang: "Hôm nay tam tư hội thẩm, bây giờ ta sẽ công bố chân tướng vụ án An Đô tham quân Hoa Nhất Đường, Tịnh Môn Lâm Tùy An bị hại như sau."
Bành Kính: "Cố ý mưu sát Hoa Nhất Đường, Lâm Tùy An là Thứ Sử Gia Mục của An Đô, sau lưng chỉ thị là Khương Văn Đức của Thái Nguyên Khương thị. Nguyên nhân mưu hại hai người chính là bởi vì Hoa tham quân điều tra lại vụ án phản quốc cũ của quân Tần gia."
Trần Yến Phàm: "Ba mươi hai năm trước, Thái Nguyên Khương thị Khương Văn Đức vì tư dục của bản thân, dùng Kim Vũ vệ bắt gϊếŧ thủ tướng Tần Nam Âm Dịch thành, xúi giục Lục An Từ thị Trịnh thị tham ô quân phí, bức ép phó trưởng Cao Hồng Ba của Tần gia quân, hiện tại thứ sử An Đô Gia Mục làm chứng giả, bịa đặt Tần Nam Âm thông địch phản quốc, hãm hại tộc Thái Nguyên Tần thị. Cuối cùng dẫn đến Dịch thành không có thủ tướng, quân giới báo hỏng, làm ngoại tặc tấn công Dịch thành, vô số bách tính lâm vào chiến loạn, mấy vạn tướng sĩ chết dưới thiết kỵ của Tán quốc!"
Ba người đồng thời lên tiếng: "Hiện đã điều tra rõ, quân Tần gia trung quân yêu nước, lòng son dạ sắt, tuyệt không có lòng phản quốc, càng không có hành động phản quốc!"
Tiếng gió gào thét, bụi đất tung bay, trong dân chúng truyền ra tiếng khóc trầm thấp, tiếng khóc càng lúc càng lớn, hoa cùng tiếng gió, tựa như trời đất cùng hát vang bài ca bi thương.
Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường, Lăng Chi Nhan, Phương Khắc liếc nhau, vui mừng cười.
Vân Trung Nguyệt đứng trong gió, vết máu trước mắt đã sớm khô cạn, ngửa đầu lẳng lặng nhìn mây trôi phía chân trời. Bành Kính vỗ mạnh kinh đường mộc: "Thứ sử An Đô Gia Mục, vu hãm trung lương, tội ác tày trời, đoạt đi công danh chức quan, phạt thu hồi tất cả gia sản, phạt án chém đầu, sau mùa thu sẽ vấn trảm!"
Gia Mục vừa tỉnh lại thì đứng dậy, nghe được phán quyết, hai mắt trợn lên rồi ngất xỉu.
Trần Yến Phàm trừng mắt nhìn Khương Văn Đức: "Ngự sử trung thừa Khương Văn Đức, làm ô uế anh hào của đất nước, hủy xương cánh tay của triều ta, không khác gì quốc tặc, đáng bị lăng trì! Khương thị Thái Nguyên, cả tộc gian nịnh, xấu xa cùng tận, xét nhà tru tộc!"
Khương thị đệ tử sợ tới mức ngã té, Khương Vĩnh Thông vẫn ngây ngốc như trước, đột nhiên, Khương Văn Đức bật cười, nâng mí mắt lạnh giọng quát.
Nói: "Phá quân ở đâu?!"
Trong lòng Lâm Tùy An nhảy dựng, đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Kim Vũ Vệ giằng co với Lăng thị Vạn thị giống như đột nhiên mất hồn phách đứng lặng tại chỗ, trong mắt tràn qua một tầng sóng nước màu lam tím, trong nháy mắt đầu nổi gân xanh, sát khí tăng lên.
Hoa Nhất Đường kêu to: "Cận Nhược và Tịnh Môn bảo vệ dân chúng, Thanh Long Chu Tước Bạch Hổ Huyền Vũ, và bất lương nhân bảo vệ các vị đại nhân gia chủ, những người còn lại..."
Lời còn chưa dứt, Kim Vũ Vệ đã rút đao khỏi vỏ, xông về phía Lăng thị và quân sĩ Vạn thị, mười tám kỵ sĩ Vạn Lâm dẫn theo hét to xông vào chiến cuộc, vừa giao thủ đã biết thật không ổn, những Kim Vũ Vệ này tựa như uống linh đan diệu dược gì đó, sức mạnh và tốc độ đáng sợ, càng không biết đau đớn, tựa như một cỗ máy gϊếŧ người.
"Lui về phía sau! Phòng thủ! Đừng hy sinh không đáng!"
Sau đó truyền đến một tiếng quát của nữ tử, Lâm Tùy An giống như một trận gió lốc màu đen xuyên qua đao quang kiếm vũ, Thiên Tịnh lượn lờ, ánh sáng xanh bổ xuống, không có bất kỳ chiêu thức hoa mỹ và dư thừa nào, hoặc là nói, chỉ có một chiêu: "Cắt yếu hầu máu văng mười trượng".
Mỗi một đao đều chuẩn xác không sai đâm thủng động mạch cổ của Kim Vũ Vệ, máu huyết điên cuồng phun ra, giống như một đóa lại một con suối máu làm nhuộm đỏ cả trời đấy.
Tất cả mọi người bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động, Vân Trung Nguyệt và Lăng Chi Nhan vốn định lên giúp chợt đứng im tại chỗ, ngơ ngác nhìn.
Chỉ có Hoa Nhất Đường hai mắt ửng đỏ, đau lòng đến sắp khóc.
Mấy chục tên Phá Quân tựa như lúa trong ruộng, bị Lâm Tùy An đồng loạt cắt đứt cổ, lộp bộp ngã xuống đầy đất.
Vạn Bình, Vạn Lâm và Hà Tư Sơn nghẹn họng nhìn trân trối, trăm miệng một lời: "Đây là đao pháp trảm mã của Tần Nam Âm!"
Suối máu phun ra từng đóa, tóc và tay áo Lâm Tùy An đều dính máu, mang theo Thiên Tịnh gào thét không dứt, từng bước từng bước đi tới trước mặt Khương Văn Đức.
Khương Văn Đức đã sợ tới mức ngồi phịch xuống đất, run rẩy như rơm rạ, gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mắt, rõ ràng khuôn mặt không giống nhau, nhưng cảm giác chấn động và áp bách đến từ sâu trong linh hồn này, rõ ràng chính là người kia.
"Ngươi là ai?! Ngươi rốt cuộc là ai?!"
Lâm Tùy im lặng nhìn hắn, nói ra lời trong trí nhớ Thiên Tịnh: "Khương Văn Đức, tất cả những gì ngươi làm, không vì bất cứ ai mà chỉ là vì dã tâm của chính ngươi!"
Đồng tử Khương Văn Đức co rụt lại: "Ngươi không phải Lâm Tùy An, ngươi là Tần Nam Âm! Ngươi là oan hồn của Tần Nam Âm! Ngươi là tới báo thù! Báo thù ta? Báo thù toàn bộ Khương thị Thái Nguyên!"
Lâm Tùy An: "Ta chỉ muốn chân tướng được phơi bày khắp thiên hạ."
Trong quang ảnh biến ảo, thiếu nữ kiên nghị xinh đẹp toàn thân đẫm máu giống như thần linh.
Khương Văn Đức nuốt nước miếng, vươn hai tay tiếp nhận giọt máu nhỏ trên tóc Lâm Tùy An, giống như đang cầm bảo vật trân quý gì đó: "Tần Nam Âm, ngươi đây là lấy oán trả ơn! Nếu không phải ta dùng Tịnh Quả rèn luyện ngươi thì sao ngươi có thể luyện thành đao pháp tuyệt thế này, làm sao biến thành chiến thần chân chính chứ?"
Lâm Tùy An híp mắt: "Ngươi là chính miệng thừa nhận tội ác của mình rồi sao?"
"Ta nhận! Ta đều nhận! Nhưng Tần Nam Âm ngươi không nên đối với ta như thế, ngươi là phải mang ơn ta! Phụng ta làm chủ! Làm Phá quân của một mình ta! "Khương Văn Đức si ngốc nhìn Lâm Tùy An, trong mắt tràn ra mê luyến giống như trong trí nhớ ngón tay vàng. Ngươi có biết tâm lòng của ta đối với ngươi, có nhật nguyệt chứng..."
"Ăn cứt chó!" Một cái chân to đột nhiên thò ra đạp thẳng vào mặt Khương Văn Đức, Lâm Tùy An hoảng sợ, chỉ thấy Hoa Nhất Đường mang theo áo choàng trùm lên mặt Khương Văn Đức đá giẫm lung tung: "Thứ giòi bọ trong cống ngầm, ngươi cũng xứng ư?! Hôm nay ta sẽ băm người thành thịt vụn ném vào trong hố phân, đi chết đi!"
Khương Văn Đức quỳ rạp xuống đất khóc lớn lên, chậm rãi ngẩng đầu, búi tóc tán loạn, mặt đầy lệ máu, dung sắc điên cuồng: "Ta quả thực đáng chết, thế nhưng, ta không thể chết được!"
Hoa Nhất Đường: "Ngươi nói cái gì?!"
"Nhìn khắp thiên hạ, có bao nhiêu người là con cháu của Thái Nguyên Khương tra, có bao nhiêu thế gia là thông thân hảo hữu của ta, thậm chí ngay cả đương kim thánh thượng cũng có huyết mạch Thái Nguyên Khương thị chúng ta, chúng ta mới là căn cơ của đất nước, là rường cột của quốc gia!"
"Thả rắm chó má của ngươi!"
Hoa Nhất Đường nhấc chân lại muốn đạp, thì Bành Kính đột nhiên hô to "Hoa tham quân chậm đã! Người này tạm thời không thể gϊếŧ!"
Lăng Chi Nhan đột nhiên quay đầu lại, không thể tin được trừng mắt nhìn Tam Tư.
Trần Yến Phàm, Phương Phi Quang nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không phản bác, sắc mặt Bành Kính đen như đáy nồi, dời mắt đi."
Hoa Nhất Đường giận không kiềm chế được: "Đùa gì vậy?!"
Lâm Tùy An cũng hiểu, suýt nữa bật cười.
Buồn cười, quả nhiên là buồn cười!
Khương Văn Đức bò dậy, hoa chân múa tay vui sướиɠ gào khóc: "Ta có lỗi với Tần tướng quân, có lỗi với Tần gia quân! ta hối hận vì những việc đã làm, ta sống không bằng chết, nửa đời sau của ta nên sống ở trong hối hận vô biên vô hạn, ngày ngày bị lương tâm khiển trách, hối hận dày vò, bị vạn người phỉ nhổ, di thối vạn năm, thế này còn đau khổ hơn việc gϊếŧ ta..."
"Xoẹt!" Một thanh đao đâm xuyên ngực Khương Văn Đức, phun ra một luồng máu.
Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan hoảng hốt: "Lâm Tùy An, Lâm nương tử!"
Nhưng quay mắt nhìn lại, sự Thiên Tịnh của Lâm Tùy An vẫn còn trong tay nàng, tuy rằng làm bộ muốn chém, nhưng vẫn chưa ra tay.
Lâm Tùy An còn khϊếp sợ hơn bọn họ, cô nhìn theo thân đao về phía sau, người cầm đao là một nữ tử đầu đội mũ trùm màu đen, nhìn trang phục hẳn là hộ vệ bên cạnh gia chủ Khương thị Khương Hi Dung ở Càn Châu.
Khương Hi Dung "A!" một tiếng rồi im lặng.
Mọi người xung quanh choáng váng, Khương Văn Đức miệng phun máu tươi, từ từ quay đầu: "Ai..."
Nữ từ lấy mũ trùm xuống, để lộ khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa uy nghiêm: "Thứ đồ chơi cứt chó như ngươi, người trong thiên hạ đều dám gϊếŧ ngươi!"
Lâm Tùy An, Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan cách gần nhất, thấy rõ ràng nhất, đồng thời giật mình, cúi người quỳ xuống: "Bái kiến thánh thượng!"
Mọi người lúc này mới kịp phản ứng, đồng loạt dập đầu: "Tham kiến thánh thượng! Thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Mắt Khương Văn Đức gần như muốn rơi khỏi tròng mắt, máu trong miệng càng ngày càng nhiều: "Thánh thượng..."
Long nhan của nữ bế lạnh như băng: "Yên tâm, ngươi chết cũng không ảnh hưởng đến việc ngươi chịu vạn người phỉ nhổ, để lại tiếng xấu muôn đời đâu!"
Nói xong lại rút đao ra, rồi một cước đá văng Khương Văn Đức, Khương Văn Đức ùng ục lăn vài vòng rồi quỳ rạp trên mặt đất, chết.
Cả hội trường chết lặng.
Nữ Đế vung vẩy máu trên đao, mặt mày sắc bén: "Tội của Khương Văn Đức không thể tha thứ, tội này phải gϊếŧ, hiện tại đã phục pháp, phơi xác ba ngày, không được liệm để an ủi linh hồn của quân Tần gia trên trời!"
"Con cháu Khương thị Thái Nguyên, bắt giữ hết tam tộc, phàm là người có liên quan đến vụ án này, tuyệt không tha thứ! Nếu có người vi phạm lệnh, trảm!"
"Nghiêm thẩm điều tra bên trong nội bộ cửu tộc Thái Nguyên Khương thị, thẳng thắn có thể khoan dung, lén cấu kết, thông cung, đào tẩu, kháng cự chém không ta!"
Dưới ánh mặt trời chói chang, cả người nữ đế tựa như lòng đằng, hoa quang vạn trượng.
Dân chúng vui mừng khóc rông, hô to vạn tuế, các gia chủ mặt mang vẻ vui mừng, cùng hô thánh thường anh minh, Khương Vĩnh Thông đột nhiên hồi quang phản chiếu, quỳ rạp xuống đất,
Kêu to "Tạ thánh nhân ân điển!" con cháu Thái Nguyên Khương thị như tỉnh mộng, bắt đầu gào khóc thảm thiết.
Thần sắc Lăng Chi Nhan khẽ động đậy: "Khởi bẩm thánh nhân, Vân Trung Nguyệt cũng nằm trong tam tộc Thái Nguyên Khương." Nữ đế nhìn về phía Vân Trung Nguyệt, ánh mắt từ ái: "Vân Trung Nguyệt tuy là con của Khương Vĩnh Thọ, nhưng mẫu thân lại là..."
"Sinh mẫu của thảo dân chỉ là một kỹ nhân, không liên quan gì đến Tần tướng quân cả!"
Sảnh đường chết lặng.
Lâm Tùy An đột nhiên nhìn về phía Vân Trung Nguyệt, suýt nữa thì gãy cổ.
Nữ Đế ngạc nhiên: "Ngươi nói cái gì?!"
Vân Trung Nguyệt quỳ thẳng tắp, gió đỏ tươi phất qua khuôn mặt Như Nguyệt của hắn, mỗi chữ đều nhẹ như mây ở chân trời.
"Sinh mẫu của thảo dân vì có dung mạo tương tự Tần tướng quân nên bị Khương Vĩnh Thọ cưỡng đoạt vào phủ, hành hạ hơn một năm thì bị Khương Vĩnh Thọ chán ghét, vứt ở chốn hoang dã, trong lúc vô tình được sư phụ của thảo dân cứu về, sau đó biết được việc ác của Khương thị Thái Nguyên từ miệng mẫu thân."
"Mẫu thân vốn định tự vẫn nhưng không ngờ lại phát hiện mang thai, dưới sự khuyên giải của sư phụ nê sinh ra ta, đáng tiếc mẫu thân quanh năm chịu nhục, tâm mạch tích tụ, lúc sinh băng huyết mà chết."
"Sư phụ dựa vào chút tình nghĩa bằng hữu mà mang theo ta hành tẩu giang hồ, đạp khắp Đường quốc, thời gian không phụ lòng người, cuối cùng cũng điều tra rõ chân tướng vụ án Tần gia quân phản quốc, đáng tiếc án này cách đã lâu, tìm kiếm chứng cứ rất khó, sư phụ tuổi già sức yếu, cuối cùng chết ở tha hương."
"Nguyện vọng duy nhất của sư phụ chính là lật lại vụ Tần gia quân, trả lại sự trong sạch cho họ, cho nên trước khi chết đã nói cho ta biết thân thế."
Vân Trung Nguyệt nặng nề dập đầu: "Thảo dân vì hoàn thành nguyện vọng của sư phụ, lúc này mới lấy thân phận con trai Khương Vĩnh Thọ làm chứng, nhưng thảo dân không phải là hậu nhân Tần gia, đây là tội lớn khi quân, xin thánh thượng trách phạt!"
Hoa Nhất Đường gấp giọng nói: "Thánh thiện dung bẩm, Vân Trung Nguyệt từ đầu đến cuối chỉ là nói cha đẻ của mình là Khương Vĩnh Thọ, chưa bao giờ chính miệng thừa nhận mẫu thân ruột là Tần Nam Âm!"
Lăng Chi Nhan: "Kính xin thánh thượng niệm tìm Vân Trung Nguyệt hiệp trợ phá án có công, ta cho một lần!"
Giọng nữ đế có chút lo lắng: "Ngươi thật sự không phải hậu nhân của Tần thị sao?!"
Vân Trung Nguyệt ngẩng đầu, nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng Lâm Tùy An lại cảm thấy vết máu dưới đáy mắt hắn tựa hồ lại đang chảy máu.
"Lúc sư phụ điều tra, từng gặp một tiều phu sơn dã, nói từng thấy qua một nữ tử anh võ cưỡi chiến mã, cầm trong tay trảm đao, vượt qua núi rừng, xông vào chiến trường Dịch thành. Căn cứ vào thời gian suy tính, hẳn là ngày Vạn thị Thanh Châu gấp rút tiếp viện Dịch thành. Tiều phu nói, nữ tử kia toàn thân đều là vết thương, giống như trốn từ nơi nào ra, nhưng đao pháp cái thế, bễ nghễ như chiến thần lâm thế.
Vạn Lâm òa khóc lớn: "Ta biết ngay mà, người nằm đó không phải ảo ảnh! Chuôi trảm mã đao kia chính là Tần tướng quân! Chúng ta không nhận ra, nhưng Tần gia quân nhận ra! Cho nên họ mới không hề do dự đi theo Tần tướng quân gϊếŧ vào trận địa địch!"
Vạn Bình vỗ vai Vạn Lâm, liên tục gật đầu, nghẹn ngào nói: "Đúng vậy, là Tần tướng quân!
Hốc mắt nữ để đỏ lên, hỏi lại một lần: "Vân Trung Nguyệt, ngươi thật sự không phải Tần hậu nhân của tướng quân sao?"
Ánh mắt Vân Trung Nguyệt sáng ngời: "Thái Nguyên Tần thị, bảo vệ quốc gia, trung can nghĩa đảm, toàn tộc chết trận sa trường, không ai sống sót!"
Hoa Nhất Đường ngấn lệ, Lăng Chi Nhan quay đầu gạt lệ, thần sắc mọi người bi ai, bách tính quỳ xuống đất thấp giọng khóc.
Lâm Tùy An nhắm mắt cố ép lui nhiệt độ nóng rực trong mắt, lúc mở mắt lần nữa thì một trận gió thổi qua, tay áo Vân Trung Nguyệt tràn ra chín tầng ảo ảnh hoa sen rồi biến mất.
15.12.2023
Sao em cứ nghĩ anh Nguyệt là con chị Âm thiệt nhể, sợ danh dự của mẹ bị bôi xấu nên mới chối bỏ thôi! Haizz, thương anh thương Tần thị.