Chương 241: Hắn hình như đang hát

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 241: Hắn hình như đang hát

"Nếu các ngươi nói là thật, vậy người này nhất định là từ vách núi ngã xuống." Phương Khắc buông chén thuốc xuống, lau nước thuốc tràn ra miệng cho Hà Tư Sơn, may mà Mộc Hạ mắc chứng OCD, không chuẩn bị đầy đủ thì nhất định không ra khỏi cửa, lấy một hộp nhân sâm trăm năm mang theo trên xe nấu thành canh sâm, là một loại thuốc tốt cứu mạng.

Hoa Nhất Đường cau mày: "Nửa đêm canh ba, Hà Tư Sơn vì sao lại đột nhiên rơi xuống vực?"

Lâm Tùy An: "Trượt chân? Tự sát?"

Phương Khắc: "Đầu tiên có thể loại trừ khả năng tự sát."

"Ý ông là sao?"

"Bởi vì vết thương trên người hắn." Phương Khắc lấy khăn bông thấm nước ấm, từ từ lau chùi vết thương của Hà Tư Sơn, vừa lau vừa phân tích: "Vết thương lớn tập trung ở tứ chi và sau lưng, chứng tỏ người này có ý chí cầu sinh rất mạnh, lúc rơi xuống vực, điều đầu tiên là đoàn kết thân thể bảo vệ thân thể và đầu.

Phương Khắc lại đẩy bàn tay Hà Tư Sơn ra, da thịt bàn tay lật ra ngoài, vết thương tay phải có thể thấy rõ xương, đặt khăn bông xuống, đắp một ít Ma phất tán rồi bắt đầu khâu vết thương.

"Trong quá trình rơi xuống, hắn có ý định dùng tay bám lấy vách núi và nhánh cây, đáng tiếc đều thất bại, cũng may bị nhánh cây trên vách núi ngăn cản vài lần. Người này hẳn là trải qua huấn luyện đặc biệt, mới có thể ở trong thời gian ngắn nhất làm ra phản ứng có lợi nhất để giữ mạng. May nhờ những thứ này, mới có thể làm chậm tốc độ rơi xuống, nếu không thì chớ nói Lâm Tùy An, có là thần tiên hạ phàm cũng không tiếp được hắn. Người này chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!"

Lâm Tùy An: "Người này cơ bắp lớn, bình thường hẳn là có tập võ, không giống thư sinh, cũng không quá giống người trong giang hồ, trên người hắn không có khí chất thổ phỉ như người giang hồ, lại có khí chất anh võ, giống như là..."

Hoa Nhất Đường: "Thanh Châu Vạn Thị."

Đúng, rất giống Vạn Lâm.

Hà Tư Sơn đột nhiên hơi co giật, Phương Khắc tay mắt lanh lẹ ngăn tay hắn lại, kim châm suýt nữa thì bị bẻ gãy, có chút buồn bực, cầm lấy ma phất tán ngửi ngửi, phun một tiếng: "Trước kia toàn khâu thi thể, không cần dùng ma phất tán, còn chưa thay nước thuốc, dược hiệu đã tan."

Lâm Tùy An: "......"

Cho nên bắt đầu từ lúc nãy, Phương đại phu ngài khâu không thuốc tê sao?

Hoa Nhất Đường nhăn mặt lại như cái bánh hấp: "Không không không không đau sao?"

"Đau tất nhiên là đau, chẳng qua hẳn là cũng không sao." Phương Khắc vừa khâu, vừa dùng cằm ý bảo hai chân Hà Tư Sơn: " Các ngươi xem chân phải của hắn.

Hai người Hoa, Lâm lại gần nhìn, vị trí xương ống chân của Hà Tư Sơn có một vết sẹo hình tròn, dài chừng nửa tấc, nom rất dữ tợn, da thịt bốn phía còn mơ hồ biến thành màu đen, rõ ràng là vết thương cũ nhiều năm. Kỳ lạ nhất là chân phải của hắn rõ ràng nhỏ hơn chân trái, giống như cơ bắp bị co lại vậy.

Phương Khắc: "Chân phải của hắn bị thương, còn để lại bệnh căn, cho nên chân phải rất khó dùng sức, ngày thường đứng thẳng đi lại gần như đều dựa vào chân trái."

Hoa Nhất Đường: "Ý ngươi là Hà Tư Sơn vốn bị què sao?!"

Lâm Tùy An: "Hôm nay chúng ta và hắn đi vòng vòng suốt một ngày, người này đi lại như thường, bước đi như bay, sao có thể chứ?!"

"Chỉ dựa vào chân trái để khống chế cân bằng, người ngoài lại nhìn không ra chút manh mối nào, chứng tỏ người này đã hao phí rất nhiều thời gian và công sức để luyện tư thế đi lại của mình, ý chí lực cực kỳ đáng sợ." Phương Khắc khâu xong hai tay, bắt đầu khâu vết thương trên đùi, thân thể Hà Tư Sơn hơi co rút, nhãn cầu dưới mí mắt cũng lăn lộn không ngừng, nhưng không hề phát ra chút âm thành này, cũng không hề nhúc nhích.

Lâm Tùy An líu lưỡi: "May mà hắn đã hôn mê, nếu không chắc chắn sẽ đau đến chết."

Phương Khắc: "Hắn bây giờ đang nửa tỉnh nửa mơ, dựa vào chút ý chí đó có thể khống chế thân thể bất động, người này, rất thú vị."

Lâm Tùy An cảm thán: "Không hổ là người mà Hoa Nhị Nương coi trọng, thật sự là một hán tử thiết cốt!"

Hoa Nhất Đường hừ một tiếng: "Hay cho một hán tử thiết cốt, mới nhìn ngươi một cái đã khóc thành lệ nhân rồi."

Lâm Tùy An: "......"

Phương Khắc: "Có lẽ là ác danh của Tịnh Môn Lâm nương tử ở ngoài kia nổi tiếng quá nên vị hán tử thiết cốt này cũng sợ đến khóc không chừng."

Ánh đèn lẳng lặng chập chờn, trong phòng yên tĩnh lại, không bao lâu sau, Phương Khắc khâu xong tất cả các vết thương, cẩn thận bôi thuốc mỡ lên, thuốc mỡ xanh mượt, tản ra mùi thuốc làm người ta an tâm, vấn đề duy nhất là đỉnh đầu và toàn thân Hà Tư Sơn tỏa ra ánh sáng màu xanh biếc, ngụ ý không tốt lắm(*). Cũng may Phương Khắc rất nhanh lại quấn băng vải, chỉ để lộ ra một khuôn mặt, khá lắm, bây giờ nhìn chẳng khác gì một xác ướp mới được khai quật, càng không may mắn rồi.

(*)bên trung mà mũ xanh đầu xanh giống với bị cắm sừng bên miền ấy ạ.

Hoa Nhất Đường thật sự nhìn không nổi, kéo chăn đắp lên người Hà Tư Sơn, cuối cùng cũng bình thường hơn một chút.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, thời gian vừa khép, Mộc Hạ đưa Hoa Nhất Phong đến.

Hoa Nhất Phong tới rất vội vàng, tóc tai rối tung, ngay cả trâm cũng không cài, đỉnh đầu phủ một tầng tuyết mỏng manh, trên người khoác áo choàng lông cáo, dưới áo choàng chỉ có một chiếc áo đơn, lạnh đến sắc mặt tái nhợt. Sau khi vào nhà đã vội bước tới bên giường, lẳng lặng nhìn Hà Tư Sơn một cái, thấy Hà Tư Sơn hô hấp như thường, mới nhẹ nhàng thở phào, sau đó bình tĩnh nhìn Phương Khắc, hỏi: "Thương thế thế nào?"

Phương Khắc: "Cứu được rồi, không chết được. Còn lại chỉ cần dưỡng thương là ổn."

"Khi nào mới tỉnh?"

"Chuyện này phải coi hắn."

"Có để lại hậu di chứng không?"

"Bây tại không thể khẳng định."

Lúc Hoa Nhất Phong đặt câu hỏi, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, trật tự rõ ràng, bình tĩnh giống như một người qua đường hoàn toàn không biết Hà Tư Sơn, thấy thế, tóc gáy sau lưng Lâm Tùy An đều dựng thẳng lên, vội vàng chọc chọc Hoa Nhất Đường hai cái.

Này này này, trạng thái này của chị hai anh đáng sợ quá!

Hoa Nhất Đường nuốt nước miếng, đang muốn nói chuyện, Hoa Nhất Phong lại hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào?"

Lần này là hỏi Hoa Nhất Đường.

Hoa Nhất Đường giật mình đứng thẳng: "Một canh giờ trước."

"Nơi nào?"

"Thất tuyệt cảnh, cầu đá Nguyệt Dạ."

"Vì sao bị thương?"

"Hẳn là rơi xuống vực, Lâm Tùy An tiếp được hắn."

Hoa Nhất Phong nhắm mắt lại, sắc mặt càng trắng bệch, lúc mở mắt lần nữa, đồng tử vẫn rất trong trẻo, thi lễ với Lâm Tùy An: "Đa tạ đại ân cứu mạng của Lâm nương tử!"

"Không, không cần khách khí." Lâm Tùy An liên tục xua tay: "Tiện tay mà thôi."

Đúng là "tiện tay", chút nữa thì gãy luôn cái tay.

Hoa Phong tiếp tục hỏi: "Vì sao rơi xuống vực?

Hoa Nhất Đường nhíu mày: "Ba khả năng, một, trượt chân, hai, tự sát, ba, bị mưu sát."

Lâm Tùy An bổ sung: "Vừa rồi chúng ta đã suy luận thử, tự sát hẳn là không có khả năng."

"Khả năng trượt chân cũng rất nhỏ." Hoa Nhất Phong nói: "Hắn ở núi Tam Hòa Sơn, nơi này chính là nhà của hắn, cành cây ngọn cỏ ở đây hắn đều rõ như lòng bàn tay, nhất định sẽ không đến nơi nguy hiểm."

Hoa Nhất Đường càng nhíu mày: "Nói cách khác, khả năng thứ ba là lớn nhất, ví như bị người đẩy xuống..."

Chính vào lúc này, Hà Tư Sơn đột nhiên phát ra âm thanh, thân hình Hoa Nhất Phong run lên, xoay người quỳ bên giường, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay quấn đầy băng gạc của Hà Tư Sơn: "Cái gì?

Hà Tư Sơn nhắm chặt hai mắt, ánh mắt khẽ chuyển động, miệng thì thào tự nói gì đó, Hoa Nhất Phong ghé tai lắng nghe thử, nhưng nghe không rõ gì cả, Phương Khắc duỗi lỗ tai ra một lúc lâu, lắc lắc đầu.

Hoa Nhất Đường cũng ghé qua nghe: "Hình như hắn đang hát... giai điệu thật khó nghe..."

Phương Khắc đẩy Hoa Nhất Đường sang một bên, bàn tay dán lên trán Hà Tư Sơn thử một chút: "Chẳng qua là bệnh nhân hôn mê nổi sốt nên mới nói mớ, ngươi đừng tới thêm phiền."

"Hắn bị sốt? Có nghiêm trọng không?"Hoa Nhất Phong hỏi.

"Phản ứng bình thường sau khi bị thương thôi." Ngữ khí lạnh nhạt của Phương Khắc có một sức mạnh kỳ lạ có thể trấn an lòng người, hắn viết phương thuốc đưa cho Mộc Hạ, thấp giọng dặn dò vài câu, Mộc Hạ vội chạy ra ngoài.

Hoa Nhất Phong dùng đầu ngón tay chạm vào mặt Hà Tư Sơn: "Ta có thể làm gì được?"

Phương Khắc: "Ở bên hắn, nói chuyện cho hắn nghe."

Hoa Nhất Phong nhíu mày nhìn Phương Khắc, giống như có hơi khó hiểu.

"Lúc hắn sắp chết, Hoa Nhất Đường gọi tên ngươi mới kéo hắn từ quỷ môn quan trở về." Phương Khắc nói: "Tối nay là giai đoạn nguy hiểm nhất, ý chí cầu sinh là điểm mấu chốt. Hiện tại, ngươi chính là mạng của hắn."

Hoa Nhất Phong kinh ngạc nhìn Phương Khắc, hốc mắt kinh ngạc đỏ lên, từng giọt nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.

Da mặt Phương Khắc run lên, vội lui về phía sau hai bước.

Hoa Nhất Phong khóc, chỉ lẳng lặng nhìn Hà Tư Sơn, lẳng lặng chảy nước mắt, nhưng nỗi bi thương nồng đậm xung quanh khiến cho mọi người gần như không dám thở.

Phương Khắc lại lui xuống nửa bước, chen đến bên cạnh Hoa Nhất Đường, vẻ mặt Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An càng hoảng sợ hơn, ba con hàng run rụt lại một chỗ.

Hoa Nhất Đường: "Từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên ta thấy nhị tỷ khóc đấy!"

Phương Khắc: "Ta chỉ là ăn ngay nói thật, không phải cố ý."

Lâm Tùy An: "Nói rất tốt, lần sau đừng nói nữa."

Cánh cửa cạch một tiếng mở ra, Mộc Hạ bưng chén thuốc nóng hổi đi vào, lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Nhất Phong khóc đến mức không kiềm chế được, ngạc nhiên, quay đầu lại thấy được ba tên nhát cáy ở trong góc, thở dài thật dài, bưng chén lên phía trước, thấp giọng nói: "Nhị nương, có thể đút thuốc rồi."

Hoa Nhất Phong gật đầu, vội lau nước mắt, cùng Mộc Hạ hợp sức nâng Hà Tư Sơn dậy, đút từng ngụm thuốc vào, dần dần, tâm trạng mới phục lại.

Hoa Nhất Đường, Lâm Tùy An và Phương Khắc thở phào nhẹ nhõm.

Mộc Hạ trừng mắt nhìn, Phương Khắc lúc này mới lĩnh hội tinh thần: "Bệnh nhân cần tĩnh dưỡng, đi làm chuyện hai người có thể làm đi."

Nói xong, đẩy Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An ra ngoài cửa, rồi đóng cửa phòng lại.

Ngoài phòng gió lạnh thổi qua, bông tuyết bay bay, Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An đồng thời hắt xì một cái.

Hoa Nhất Đường: "Ngươi cảm thấy khả năng Hà Tư Sơn bị mưu sát là bao nhiêu?"

Lâm Tùy An: "Ngươi cảm thấy dựa vào vận khí này của hai chúng ta, gặp phải một vụ án như đơn giản trượt chân rơi xuống vách núi khả năng là bao nhiêu?"

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, đồng thời thở dài.

Hoa Nhất Đường: "Nếu thật sự có người muốn hại Hà Tư Sơn, như vậy hung thủ..."

"Ngay trong Học viện Tam Hòa." Lâm Tùy An nói.

"Vách núi nơi Hà Tư Sơn rơi xuống...

"Hẳn là sẽ lưu lại một chút dấu vết." Lâm Tùy An buộc chặt áo choàng: " Nếu hung thủ biết mình không thành công..."

"Dưới sự khϊếp sợ, vẻ mặt của hắn chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở." Hoa Nhất Đường nói.

Lâm Tùy An: "Ta lên núi tìm manh mối."

Hoa Nhất Đường: "Ta đi gặp người của học viện Tam Hòa."

Hai người nhìn nhau cười, đồng thời xoay người, một người đi về phía đêm tối mịt mờ, một người đi về phía trạch viện sâu thẳm.

Tối nay lần thứ hai đi tới cầu đá Nguyệt Dạ, trong bầu trời đêm nổi lên tuyết nhỏ liên miên, rõ ràng là cảnh trí giống nhau, nhưng đã không còn bất kỳ vẻ kiều diễm nào, chỉ còn lại sát khí lạnh lẽo như băng.

Lâm Tùy An đứng trên cầu đá, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong trí nhớ của Hà Tư Sơn hẳn là từ phương hướng này rơi xuống, nhưng lúc này mây đen che trăng, không thể nhìn rõ được gì, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một bóng núi cô đơn đứng trong đêm tuyết.

Lâm Tùy An nhớ tới lời của hướng dẫn viên du lịch Tề Mộ:

Dưới Quan Tinh Đài có một khe suối, trên đó có một cây cầu đá tự nhiên, đó là một trong bảy tuyệt cảnh.

Lâm Tùy An xoay người xuống cầu đá, dọc theo con đường núi trong trí nhớ buổi chiều leo lên núi lần nữa, rất nhanh đã thấy được hàng rào trúc quen thuộc và đài ngắm cảnh biển mây chiều chiếu rọi, tiếp tục đi về phía trước, lại là một đoạn đường núi, vẫn là hàng rào bảo vệ như cũ, gió càng lúc càng lớn, bông tuyết rậm rạp đánh vào trên mặt, khiến cô gần như không mở mắt ra được, Lâm Tùy An không thể không thả chậm bước chân, dán sát chân núi chậm rãi leo lên, lại đi ước chừng một khắc đồng hồ thì tới được đỉnh núi.

Lâm Tùy An thở dài một hơi, lau nước tuyết trên lông mày, đưa mắt nhìn qua, đỉnh núi có một mảnh đất trống, nhìn ra xa khoảng một trăm mét vuông, xung quanh mọc đầy bụi cây thấp bé thưa thớt, vị trí chính giữa là một đài phẳng, cao hai thước, chỉ một bước là có thể bước lên, đài phẳng ước chừng rộng bốn mươi bước, dài năm mươi bước, đứng ở trên đài, thấy xung quanh đều tĩnh mịch, chỉ có bóng tối không tan và tuyết tái nhợt, trên đài còn dựng một cái bàn đá, bốn cái ghế đá, trên bàn khắc tinh bàn. Lâm Tùy An ngồi trên ghế đá, hai tay vịn tinh bàn, ngẩng đầu lên, bông tuyết đầy trời giống như ngôi sao rơi xuống, khiến trán, chóp mũi đều trở nên lạnh lẽo.

Nơi này cao hơn so với độ cao mực nước biển, tầm mắt rộng rãi, quả thực là một nơi ngắm sao rất tốt.

Nếu Lâm Tùy An nhớ không lầm, Tề Mộ từng nói, Hà Tư Sơn đam mê ngắm sao, mỗi ngày sau khi vào đêm đều sẽ ở chỗ này mấy canh giờ, nếu tối nay cũng không ngoại lệ thì... Lâm Tùy An đứng lên, dọc theo đài ngắm sao đi một vòng, cô đột nhiên dừng bước, hướng đông nam có mấy gốc cây bị gãy, vết đứt rất mới, hơn nữa hiển nhiên là bị thứ gì đó đè gãy, Lâm Tùy An vươn cổ nhìn thử, quá tối, thật sự nhìn không thấy chỗ nào xa hơn.

Lâm Tùy An ngồi xổm xuống, lấy tay quét tuyết nổi lên, sờ một hồi mới biết đài này được xây từ phiến đá và bùn nhão, chất liệu phiến đá rất đặc biệt, mặt ngoài thô ráp có lỗ nhỏ, không chỉ có thể thấm nước mà lực ma sát cũng rất mạnh, tương tự như đá núi lửa thường thấy ở thời hiện đại, mặc dù dính tuyết, nhưng giẫm lên cũng không có bất kỳ cảm giác trượt chân nào.

Ngón tay tiếp tục vuốt ve bên cạnh đài ngắm sao, Lâm Tùy An phát hiện một chỗ lõm xuống, hẳn là bị thứ gì đó đập qua, bùn trên đầu ngón tay thấp thoáng mùi tanh, có thể là máu. Từ vị trí này đến bụi cây, chỉ cách chưa đầy mười bước, cộng với ảo giác về sự phát triển của bụi cây, khoảng cách từ Quan tinh đài đến rìa của vách đá rất gần.

Cho nên, Hà Tư Sơn hẳn là bị ngã từ từ vị trí này xuống Quán tinh đài, sau đó lăn qua, đυ.ng gãy lùm cây, rồi ngã xuống vách núi.

Lâm Tùy An dán đầu xuống đất nhìn hồi lâu, ngoại trừ tuyết và bùn ra thì không phát hiện ra gì cả, cô thầm thở dài.

Quả nhiên, nếu luận về trình độ của Dấu vết học, Cận Nhược phải vượt xa cô mười con phố.

Lâm Tùy An không cam lòng lại dạo quanh hai vòng, thật sự không hề có tiến triển, điều tra tiếp cũng vô dụng, chỉ có thể quay người hồi phủ.

Một khắc đồng hồ sau, Lâm Tùy An ở cửa sau học viện thấy Mộc Hạ đang che dù chờ.

Lâm Tùy An bước nhanh hơn: "Hà Sơn Trưởng thế nào sao?"

Mộc Phục: "Vẫn còn hôn mê."

"Hoa Nhất Đường bên kia thì sao?"

Tất cả mọi người đang ở Như Mộng Lệnh ở đông uyển.

Lâm Tùy An gật đầu: "Như Mộng Lệnh" là gian phòng tối nay Bạch Nhữ Nghi vào ở, trai xá diện tích lớn nhất đông uyển, thích hợp với việc thẩm án nhất."

Tàng thư viện ban đêm đóng cửa, Lâm Tùy An và Mộc Hạ chỉ có thể đi vòng qua, xuyên qua tiểu đình viện đông uyển, ánh đèn Trai Xá chiếu lên tuyết đọng dưới cửa sổ, trắng đến chói mắt.

Bên trong tai xá Như Mộng Lệnh rất an tĩnh, chỉ có thể nghe được rất nhiều tiếng hít thở dồn dập, Lâm Tùy An đứng ở trước cửa quét tuyết trên vai, rầm một tiếng đẩy cửa phòng ra.

Gió lạnh thấu xương cuốn bông tuyết vọt vào, đảo qua gương mặt từng người, trong nháy mắt này, Lâm Tùy An thấy được biểu cảm của mọi người, có bi thương, có ngây ra, có hoảng sợ, có đau đớn đến không muốn sống.... Chỉ có một gương mặt, xẹt qua một tia chờ mong và hơi tái.

Khuôn mặt kia, thuộc về giám viện của học viện Tam Hòa, Tề Mộ.

Tiểu kịch trường:

Cận Nhược: Hắt xì, ai đang nhắc tới ta ó?

19.11.2023