NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 240: Đêm kinh hồn ở cầu Nguyệt Dạ
Mọi người bận rộn cả ngày, thể xác và tinh thần đều rệu rã, vội vàng dùng bữa tối ở thiện đường xong thì Hà Tư Sơn và Tề Mộ dẫn mọi người đến trai xá nghỉ ngơi.
Trai xá của học viện Tam Hòa được bố trí đối xứng dọc theo trục thư viện, chia làm hai uyển phía đông tây, đông uyển hai mươi gian, tây uyển hai mươi gian, đi bộ nửa khắc có thể tới tàng thư viện, bảo đảm giao thông thuận tiện đồng thời còn có tính riêng tư nhất định.
Đông uyển và Tây uyển đều có một cái đình viện nhỏ, tùng bách trồng san sát, bàn đá đình nghỉ mát gì cũng đều có, hoàn cảnh tĩnh lặng, rất có hơi thở của cuộc sống.
Vì nghênh đón đoàn Ngự Thư lần này, học viện Tam Hòa đặc biệt dọn dẹp Đông Uyển sạch sẽ, để cung thỉnh chư vị đại nhân vào ở.
Mỗi gian trai xá đều được đặt tên, là do học sinh trong trai tự mình chọn lựa, có thể nhìn ra cá tính khác biệt của các học sinh, ví dụ như gian phòng Lâm Tùy An đang ở, tên là "Lãng Đào Sa", chắc là một học sinh có ý chí bao la, gian phòng Hoa Nhất Đường bên cạnh tên là "Túy Hoa Âm", nhất định là một người thích chưng diện, Phương Khắc chọn gian phòng ở phía cực bắc, vừa âm u vừa lạnh lẽo, rất phù hợp khẩu vị của Phương đại phu, tên là "Thanh Bình Nhạc", cũng rất phong nhã.
Hoa Nhất Phong ở phía nam, phòng tên là "Túy Thái Bình", Bạch Nhữ Nghi chọn "Như Mộng Lệnh" gần đình viện.
Lâm Tùy An tháo Thiên Tịnh xuống, cởϊ áσ ngoài, ngồi ở bên giường bóp bóp bả vai, đang muốn cởi giày bông ra thì ngoài cửa sổ có bóng người chợt lóe lên, sau đó là tiếng gõ cửa.
Lâm Tùy An có chút buồn bực, khoác áo ra mở cửa, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời.
Hoa Nhất Đường khoác một bộ áo choàng lông cáo ánh bạc tỏa sáng, đeo một cây trâm ngọc trong suốt, làn da trắng nõn nà, đôi môi như điểm anh đào, giống như một đóa tuyết mẫu đơn xuân ý dạt dào.
"Đêm nay ánh trăng đẹp lòng người, không biết Lâm nương tử có nguyện cùng Hoa mỗ đạp gió ngắm tuyết, ngâm thơ làm phú không?"
Lâm Tùy An hơi hoảng hốt: "Giờ này sao?"
Lông mi dài thật dài của Hoa Nhất Đường chớp chớp: "Thời gian đẹp đẽ như thế, đúng lúc để đạp gió ngắm trăng."
Lâm Tùy An: "......
Nửa đêm canh ba, tên này lại muốn gây chuyện gì nữa đây?!
Không đi, quá lạnh. "Lâm Tùy An làm bộ muốn đóng cửa, ai ngờ Hoa Nhất Đường đột nhiên tiến lên một bước dài, đỡ lấy cánh cửa, còn bày ra tư thế đóng cửa ngầu lòi,, Mộc Hạ xuất quỷ nhập thần, hai tay dâng lên một tấm áo choàng lông cáo màu đen: "Lâm nương tử, mời dùng."
Lông cừu đen mơ hồ tỏa sáng, xúc cảm cực kỳ tốt, Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường hợp tác lâu như vậy rồi nên cũng biết nhìn hàng đôi chút, liếc mắt nhìn đã biết áo choàng này ít nhất phải đáng giá năm trăm vàng trên thị trường.
Khách không dám nói leo!
Lâm Tùy An yên lặng nhận lấy áo choàng: "Đi làm gì?
Hoa Nhất Đường giờ cằm lên một góc bốn lăm độ hoàn mỹ: "Đêm khuya thăm thẳm, một cành hoa trống, tâm sự ai hiểu, quanh quẩn ngàn mối!"
Lâm Tùy An cắn răng: "Nói tiếng người!"
Hoa Nhất Đường lập tức đứng thẳng, vẻ mặt u oán: "Ta có tâm sự, không ngủ được."
"......"
Lâm Tùy An nhướng mày, liếc Mộc Hạ, vẻ mặt Mộc Hạ khổ sở nặng nề, gật gật đầu.
Lâm Tùy An hiểu được, Hoa Nhất Đường là vì lo lắng cho hôn nhân đại sự của Hoa Nhất Phong qúa nên mới mất ngủ.
Cũng khó trách... Lâm Tùy An sực nhớ lại tình hình hôm nay ở Vân Hải Tịch Chiếu... Hoa Nhất Phong, Hà Tư Sơn, Tề Mộ, công thêm một Bạch Nhữ Nghi, đúng là chiến trường tu la tình hinh tay bốn, nếu như cô là Hoa Nhất Đường thì có lẽ cũng khổ tâm khó mà ngủ yên cho được.
Bỏ đi, cô và Hoa Nhất Đường dù gì cũng là tình bạn cách mạng vào sinh ra tử với nhau, thôi thì đi ở bên hắn khúc này cũng được.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Lâm Tùy An thật sự không biết cách khuyên bảo người khác như thế nào, suy nghĩ vài lời dạo đầu đều cảm thấy không ổn, chỉ có thể chọn cách im lặng là vàng, thôi thì bầu bạn cũng được.
Hoa Nhất Đường thay đổi tính nói nhiều thường ngày, nâng sống lưng đi về phía trước, bước đi còn rất nhanh, gió núi vào đêm đông thật là lạnh thấu xương, áo choàng lông cáo bay lên, giống như một lá cờ bất khuất, lóe ra ánh sáng kiên định ở trong đêm tối mịt mờ.
Tâm trạng Lâm Tùy An cũng không khỏi trở nên căng thẳng: Tình hình hôn nhân và tình yêu của Hoa Nhất Phong đã nghiêm trọng đến mức này sao?
Rất nhanh, Lâm Tùy An đã phát hiện cô không biết con đường mà Hoa Nhất Đường, phương hướng hình như là cùng với Quan Tinh Đài, nhưng lại đi xuống núi lúc quá ngã rẽ chật hẹp kia, càng đi xuống rừng thông càng dày, đường núi càng ngày càng hẹp, dần dần, thế núi hai bên dâng lên, hình thành một khe núi thọc sâu xuống, gió bỗng nhiên thổi mạnh, áo choàng của Hoa Nhất Đường vù một cái bay lên, lại rơi xuống, trong lòng Lâm Tùy An "ôi chao" một tiếng, Chỉ thấy giữa hai ngọn núi mọc ra một cây cầu đá tự nhiên như thần thoại.
Dưới cầu là vực sâu vạn trượng, sương mù dập dờn, xung quanh vách núi mọc đầy tùng xanh rậm rạp, treo đầy tuyết tàn, trên thân cầu treo dây leo dày, tuyết tàn băng tan khiến cành khô lá vàng tạo thành uốn lượn như bị phong ấn ở trong đó, phản chiếu nhiều tia sáng bạc giống như tạo hình của thủy tinh.
Một vầng trăng sáng treo cao ở giữa hai ngọn núi, dịu dàng chiếu rọi xuống cầu đá, bởi vì vị trí địa lý đặc biệt nên ánh trăng lại trở nên giống như ánh đèn sân khấu.
Trăng sáng tỏ, cây màu mực, tuyết màu trắng, hoa tuyệt sắc, tạo thành một bức tranh thủy mặc chấn động, đây là do bàn tay thần kỳ của thiên nhiên tạo ra, là kỳ tích.
Gió lạnh phất qua tóc mai, Lâm Tùy An khẽ giật mình, lúc hoàn hồn mới phát hiện mình bất tri bất giác đã đi theo Hoa Nhất Đường lên cầu đá, ánh trăng phiêu đãng theo cơn gió, sương mù lượn lờ dưới chân nhẹ nhàng bay bay, thậm chí có loại ảo giác đang ngự gió giữa không trung.
Lâm Tùy An hít sâu một hơi, thật lòng khen: "Cảnh đẹp lắm!"
Hoa Nhất Đường và cô đứng kề vai nhau, áo lông cáo hai màu đen trắng dán lại một chỗ, hắn nâng tay trái lên ánh trăng chiếu rọi, ánh trăng như nước theo đầu ngón tay chảy xuôi xuống, xinh đẹp như ngọc.
Không thể không nói, Hoa Nhất Đường quả thực có túi da tốt, chỉ vẻn vẹn một bàn tay thôi đã có năng lực quyến rũ lòng người.
Đột nhiên, bàn tay kia buông xuống, do dự sờ soạng trong áo choàng vài lần, từ áo choàng trắng nhảy qua áo choàng đen, nhẹ nhàng cầm lấy tay Lâm Tùy An.
Lâm Tùy An ngạc nhiên, quay đầu trừng mắt nhìn Hoa Nhất Đường.
Hoa Nhất Đường bình tĩnh nhìn mặt trăng, yết hầu lăn lên lăn xuống, hắn nắm chặt tay Lâm Tùy An giơ lên thật cao, ánh trăng như nước bao phủ trên tay hai người, nhẹ nhàng, ấm áp, nóng bỏng.
Lâm Tùy An cảm giác được ngón tay Hoa Nhất Đường có hơi run rẩy, lòng bàn tay đổ mồ hôi, dán sát vào lòng bàn tay cô, vừa ướt sũng vừa nóng bỏng.
Lâm Tùy An cảm thấy không đúng: "Động tác này... chẳng lẽ là có thâm ý gì?
Ví dụ như "Triệu hoán thủ hộ thánh thú?" "Bạn có tin vào ánh sáng không?"
Vành tai Hoa Nhất Đường đỏ lên như hai viên mã não, thở dài: "Quả nhiên là gạt người!"
Lâm Tùy An: "Hả?"
Hoa Nhất Đường chậm rãi buông cánh tay xuống, tay lại không buông tay cô ra, hình như là sợ lạnh, còn giấu tay hai người vào trong áo choàng của hắn: "Nơi này chính là một trong những tuyệt cảnh khí của núi Tam Hòa, cầu đá Nguyệt Dạ, truyền thuyết nói lúc trăng sáng lên cao, đứng ở trên cầu thì có thể nhìn thấy sợi tơ hồng trên cổ tay người có tình."
Lâm Tùy An trợn tròn mắt.
Hoa Nhất Đường bình tĩnh nhìn lại, đồng tử sâu như biển, sóng ngầm mãnh liệt: "Tất nhiên là ta cũng không tin, nhưng, lại nhịn không được mà muốn đến thử xem......
Ánh mắt Hoa Nhất Đường dường như có ma lực gì đó, bị hắn nhìn như vậy khiến Lâm Tùy An chỉ cảm thấy giống như bị trúng chú định thân, tay chân cứng ngắc, không thể cử động, tim đập càng lúc càng nhanh, kích động đến mức máu toàn thân tuôn về phía tay phải, bàn tay kia dán lấy bàn tay Hoa Nhất Đường, từ lòng bàn tay Hoa Nhất Đường cô cảm giác được một trái tim khác đang giật này, thình thịch, thình thịch còn nhanh và lớn hơn cô...
Cô muốn nói gì đó, nhất định phải nói gì đó!
Đầu óc Lâm Tùy An rối loạn, chỉ còn lại một câu thanh tỉnh.
"Mê.. mê tín phong kiến không nên tin..." Lâm Tùy An còn chưa nói xong, Hoa Nhất Đường đột nhiên tiến lên nửa bước, cánh tay nhẹ nhàng đưa về phía sau, kéo Lâm Tùy An lại gần nửa bước, áo choàng màu trắng ôm lấy áo choàng màu đen.
Da đầu Lâm Tùy An tê dại, nuốt ực xuống hai ngụm nước miếng, Hoa Nhất Đường khẽ rũ mi, ánh mắt sáng ngời, yết hầu lăn từ trên xuống dưới liên tục, hô hấp nóng bỏng và mùi hương hoa quả dịu dàng bay vào vành tai Lâm Tùy An: "Ánh sáng bàng bạc nước đưa tình, đưa nỗi tương tư..."
"Tách." Một giọt máu đỏ tươi rơi trên trán Hoa Nhất Đường.
Trong đầu Lâm Tùy An chợt kêu "cạch" một tiếng, thần trí ngũ giác trong nháy mắt trở về vị trí cũ, rút tay lui bước, một chưởng đẩy Hoa Nhất Đường ra xa, chợt nghe gió lớn trên không trung đột nhiên hạ xuống, một bóng dáng màu đen thẳng tắp rơi xuống, Lâm Tùy An hoảng sợ biến sắc, mũi chân đạp đất nhảy dựng lên, tiếp được bóng đen rơi xuống, bay lượn trên không trung trọn vẹn tám vòng mới miễn cưỡng đáp xuống, vai phải kêu một tiếng, trật khớp.
"Lâm Tùy An!" Hoa Nhất Đường bò dậy, chạy như bay tới bên cạnh Lâm Tùy An.
Lâm Tùy An quỳ một gối xuống đất, nhíu chặt mày, nhìn "thứ đồ" vừa mới tiếp được kia, là một người cả người đầy máu, thân hình khôi ngô, mặt vuông mày rậm, tứ chi mềm nhũn, tất nhiên không còn hô hấp.
Hoa Nhất Đường cực kỳ sợ hãi: "Hà Tư Sơn?!"
*
Phương Khắc có hơi buồn bực, ban ngày nhàm chán quá nên đã ngủ vài giấc, dẫn đến hiện tại nằm ở trên giường lại chẳng hề buồn ngủ, lăn qua lộn lại thay đổi năm sáu cái tư thế mà tinh thần vẫn quắc thước như thường.
Phương Khắc từ bỏ việc ngủ, hắn rời giường, mặc quần áo vào, thắp đèn mở rương gỗ tùy thân, lấy "mười tám đao kiếm nghiệm thi thể" vừa cái tiến mới nhất ra dùng vải bông tinh tế lau chùi.
Bộ dao mới này tổng cộng có mười tám thanh, do hắn nói ra nhu cầu công năng, Hoa Nhất Đường tự mình thiết kế bản vẽ, Mộc Hạ tìm thợ lành nghề ở Ích Đô đặt làm, thế gian chỉ có một bộ này, cực kỳ trân quý, đáng tiếc sau khi thành phẩm đã rời khỏi Ích Đô, lại không gặp phải bất kỳ một vụ án mạng nào, cũng không gặp được bất kỳ thi thể nào, thật sự rất tiếc nuối.
" Đúng là anh hùng không có đất dụng võ mà! "Phương Khắc thở dài.
Nhưng vào lúc này, Phương Khắc chợt nghe được tiếng bước chân, rất nhẹ, rất nhanh, rất ổn, phía sau còn đi theo một loạt tiếng bước chân khác nhanh thì nhanh, nhưng hơi nghiêng ngả lảo đảo. Phương Khắc cảm thấy rất quen thuộc, là tiếng bước chân của Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường.
Tiếng bước chân đang nhanh chóng tới gần, hai mắt Phương Khắc sáng lên, nhanh chân bước tới trước cửa, kéo ván cửa ra, ngoài cửa Lâm Tùy An giơ tay trái đang muốn gõ cửa, phía sau là Hoa Nhất Đường đang thở hồng hộc theo sai.
Ánh mắt Phương Khắc nhìn chằm chằm vào thứ trên lưng Lâm Tùy An, đó là một người đầy máu, không còn hơi thở, nhìn giống như.... Hà Sơn Trưởng?
"Hai người đúng là không phụ sự mong mỏi." Phương Khắc nói: "Vào đi."
Lâm Tùy An cõng Hà Tư Sơn vọt vào phòng, Phương Khắc và Hoa Nhất Đường hợp sức đặt Hà Tư Sơn lên giường nằm. Hoa Nhất Đường nhìn thấy dao khám nghiệm, sắc mặt trắng bệch: "Phương đại phu, ông tiên tri cũng thần quá rồi, đến cả đao khám nghiệm cũng chuẩn bị xong rồi."
Phương Khắc đấy Hoa Nhất Đường qua một bên, ngón tay nhanh chóng sờ vào động mạch cổ của Hà Tư Sơn, mở mí mắt ra nhìn đồng tử, nhíu mày, lại đặt tai lên ngực nghe thử: "Dùng đao này còn quá sớm, hắn vẫn chưa có chết đâu!"
Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An mừng rỡ: "Còn có thể cứu sao?!"
"Có thể sống hay không thì còn phải xem tạo hóa của hắn." Phương Khắc lấy ngân châm ra, tay vừa run lên mấy trăm cây ngân châm trên ánh nến lấp lánh tỏa sáng, trước tiên đâm sáu châm vào đỉnh đầu đại huyệt điếu mệnh: "Hỗ trợ, lột quần áo ra!"
Hoa Nhất Đường không hề chần chừ, bắt đầu xé quần áo Hà Tư Sơn, áo quần hắn rách rưới, dính đầy lá khô, bùn, đá vụn, vỏ cây,... xé một cái liền nát, Lâm Tùy An không tiện động tay, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông, Hoa Nhất Đường lột áo bào xuống, hít sâu một hơi.
Trên người Hà Tư Sơn phủ kín vết thương lớn nhỏ, bầm tím, chảy máu, tróc da thịt, cực kỳ thảm thiết.
"Là bị thương do té, đυ.ng, trầy da và bị cắt." Phương Khắc nhanh chóng nhìn lướt qua: "Các ngươi nhặt người ở đâu thế?"
"Không phải nhặt, mà là từ trên trời rơi xuống. "Lâm Tùy An nói: "Hai chúng ta vừa vặn đi qua, thuận tay tiếp được."
Tay hạ châm của Phương Khắc dừng lại, nhìn Hoa, Lâm một cái: "Hai người giỏi thật!"
Chỉ mới nói mấy câu, ba mươi sáu đại huyệt quanh người Hà Tư Sơn đã châm xong, Phương Khắc hít sâu một hơi, lại dán tai ở ngực nghe nhịp tim, tay phải nắm quyền giơ lên cao nửa thước, lấy vị trí nghiêng tay nện vào ngực Hà Tư Sơn, cổ họng Hà Tư Sơn hít sâu một hơi, đột nhiên mở mắt.
Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An vội vàng tiến lại gần, vội kêu "Hà Sơn Trưởng!" Ánh mắt Hà Tư Sơn chậm rãi chuyển tới trên mặt Lâm Tùy An, đồng tử đột nhiên co rụt lại, chảy nước mắt.
"...... Thất tướng quân...... Ngài tới đón ta sao......"
Lời còn chưa dứt, ánh sáng trong mắt đã mất đi, trong tai Lâm Tùy An vang lên tiếng kêu chói tai, trước mắt tràn ra một đám sương trắng dày đặc, trong đó xuất hiện một cái bóng rất mơ hồ, giống như là phong cách vẽ của Karaoke ngày xưa, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra là người cưỡi trên ngựa, trong tay cầm đại đao dài sáu thước.
Lâm Tùy An "A" một tiếng, cả người bắn về phía sau, hình ảnh trong tầm mắt biến mất, Hoa Nhất Đường luống cuống tay chân đến ôm eo Lâm Tùy An: "Sao thế?!
Lâm Tùy An mồ hôi thấm qua lưng áo, trái tim cô lạnh ngắt, hình ảnh vừa rồi... là ngón tay vàng của cô khởi động, nói cách khác...
"Hắn... chết rồi sao?" Lâm Tùy An hỏi.
"Còn chưa chết!" Phương Khắc xoay người quỳ gối trên giường, hai tay chồng lên nhau, ấn thẳng đứng xuống phía dưới, bắt đầu ấn ngực Hà Tư Sơn, dùng sức thật lớn, đến mức giường kêu lên không ngừng, hắn ấn vài cái, bóp cằm Hà Tư Sơn, lấy tay quét một vòng để đẩy các dị vật ra, nắm lỗ mũi Hà Tư Sơn, nâng cằm lên, miệng áp miệng thổi khí hai lần, tiếp tục ấn ngực.
Lâm Tùy An sợ ngây người, thao tác này của Phương đại phu là quy trình phục hồi tim phổi tiêu chuẩn, Phương đại phu thật sự không phải là đồng hương xuyên không tới đây đó chứ?
Nào ngờ Hoa Nhất Đường còn bình tĩnh hơn cô, thấy Lâm Tùy An kinh ngạc, còn giải thích thay Phương Khắc: "Cách cứu người này Hoa mỗ trước kia từng thấy ở bến tàu Dương Đô, thủy thủ nước ngoài cứu người chết đuối cũng như vậy có thể làm cho người sắp chết khôi phục nhịp tim và hô hấp, chắc hẳn Phương đại phu trước kia cũng đã học rồi."
Lâm Tùy An: Là người hiện đại như cô kiến thức thiển cận, hạn hẹp rồi!
Khoan đã! Gần chết?
Chẳng lẽ thứ cô nhìn thấy vừa rồi trong ngón tay vàng của Hà Tư Sơn chỉ chấp niệm lúc sắp chết, chứ không phải hoàn toàn ngón tay vàng, cho nên chất lượng hình ảnh mới tệ như thế sao?
Đây là điều Lâm Tùy An chưa bao giờ có thể nghiệm, trước kia thứu cô nhìn thấy đều là chấp niệm của người chết, đây là lần đầu tiên nhìn thấy ký ức của người sống... rốt cuộc là chấp niệm khắc cốt ghi tâm gì mới có thể đột phá giới hạn sống chết khiến cô phải cưỡng chế khởi động ngón tay vàng như thế?
Chẳng lẽ là "Thất tướng quân" trong lời Hà Tư Sơn?
Phương Khắc đã tiến hành ba vòng hồi phục tim phổi, thể lực hao phí cực lớn, mồ hôi to như hạt đậu theo thái dương nhỏ xuống, cổ đỏ bừng, gân xanh nổi lên, đây là lần đầu tiên Lâm Tùy An nhìn thấy Phương Khắc liều mạng cứu một người như thế, Phương Khắc trong ấn tượng của cô, mãi mãi đều là kiểu dùng biểu cảm lạnh nhạt nhất, nắm chặt dao khám nghiệm tử thi vô tình nhất, mổ ngực thi thể, bình tĩnh lại hưng phấn quan sát nội tạng......
Hoa Nhất Đường nắm chặt hai tay, hô hấp càng ngày càng nặng nề, mồ hôi trên trán làm ướt tóc hắn, Lâm Tùy An muốn nhắc nhở hắn cởϊ áσ choàng lông cáo ra, mới khẽ động cánh tay thì cơn đau nhức kịch liệt đã truyền đến, lúc này mới hoảng hốt nhớ lại cánh tay phải của mình trật khớp, căn bản không nhấc lên được.
Trong mắt Phương Khắc tuôn ra tơ đỏ, dùng thêm sức.
Hốc mắt Hoa Nhất Đường đỏ lên, hét lớn một tiếng: "Hà Tư Sơn, nếu ngươi chết, Hoa Nhất Phong sẽ gả cho Bạch Nhữ Nghi!"
Phương Khắc hung hăng ấn xuống, cạch một tiếng, xương sườn dưới lòng bàn tay bị gãy, nhưng lúc này, mí mắt Hà Tư Sơn khẽ động động, trong miệng phun ra một hơi thở yếu ớt.
Phương Khắc lập tức ngừng động tác, ghé vào ngực Hà Tư Sơn nghe thử, thân thể nghiêng qua ngồi sụp xuống: "Sống rồi."
Trong cổ họng Hoa Nhất Đường phát ra tiếng nghẹn ngào, chân Lâm Tùy An mềm nhũn, thiếu chút nữa thì quỳ xuống trước mặt Phương Khắc: "Mẹ ơi, tim ta suýt nữa thì ngừng đập!"
Phương Khắc chống hai tay đỡ thân thể bò xuống giường nằm, lại lấy ngân châm đâm vào chín huyệt đạo, lấy một cái khăn lau mồ hôi, thở dài một hơi, lần nữa khôi phục thành gương mặt quan tài không gợn sóng không sợ hãi kia, xoay người một tay nắm lấy vai phải Lâm Tùy An, một tay cầm khuỷu tay, nhẹ nhàng bẻ hai cái, đẩy mạnh lên trên một cái, cánh tay trật khớp của Lâm Tùy An đã khỏi hẳn.
Ánh mắt Lâm Tùy An lấp lánh: "Thần y!"
"Ta là ngỗ tác." Phương Khắc lạnh lùng nói: "Chỉ là trước khi thành ngỗ tác, thì ta là một đại phu."
Trong nháy mắt này, vô số thần y tự cổ chí kim chợt hiện thánh ở sau lưng Phương Khắc, đồng loạt bật ngón tay cái lên.
*
Tiểu kịch trường:
Mộc Hạ ở trong phòng chờ đến ngứa tim ngứa gan: Tứ Lang lần này đã thổ lộ thành công chưa?
18.11.2022