Chương 10: Lại một đạo cụ quan trọng

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

*

Chương 10: Lại một đạo cụ quan trọng

"La nương tử sau này có dự định gì?" Lâm Tùy An rót cho La Khấu một ly nước, hỏi.

La Khấu khoác trên mình hiếu phục càng làm nổi bật sắc mặt tái nhợt của mình, chỉ là lúc này đôi mắt đồng tử đen đến kinh người.

"Đương nhiên là đoạt lại vị trí gia chủ." Mạnh Mãn lạnh lùng nói.

La Khấu không lên tiếng, nhưng hận ý trong mắt đã nói lên hết thảy.

Lâm Tùy An âm thầm thở dài.

Cách linh đường náo loạn đã qua bảy ngày, linh cữu của La Thạch Xuyên thuận lợi hạ táng, Mục Trung ra mặt kiểm tra sổ sách, chứng thực sổ sách của La Lục Lang quả thực có vấn đề, hơn nữa Lâm Tùy An đã cắm một cây chốt ngang, kế hoạch đuổi La Khấu người trong tộc La thị thất bại, La Khấu bảo vệ được mấy cửa hàng và hai thương đội dưới danh nghĩa La Trạch Xuyên, Mạnh Mãn bị đoạt chức vị quản sự nhưng vẫn chưa bị trục xuất khỏi La thị. La Lục Lang không thể kế thừa gia chủ, mà là chọn lại một vị người trong tộc lớn tuổi ổn trọng đảm nhiệm gia chủ mới... nói trắng ra là kết quả của cuộc đấu tranh thỏa hiệp giữa các thế lực trong tộc La thị.

Đây là tình huống tốt nhất mà Lâm Tùy An dự đoán được rồi.

"Từ năm đầu Huyền Khải, nhà Đường đã cho phép nữ tử thi vào quan, dân gian cũng có nữ tử chấp chưởng thương hành, dẫn thương đội, nữ tử làm gia chủ trong tộc cũng từng có tiền lệ." La Khấu run rẩy nói: "Ta từng ngây thơ cho rằng như thế là hợp lý, nhưng hiện giờ xem ra thế gian vẫn vẫn luôn hà khắc không đồng tình với nữ tử. Bọn họ vì ta là nữ tử mà đoạt đi tư cách kế thừa gia chủ của ta, quả thực bất công!"

Lòng Lâm Tùy An nặng nề, tình huống nàng lo lắng đã xảy ra.

Lúc trước nàng vì muốn khơi dậy ham muốn sinh tồn của La Khấu mà dùng phương pháp hiện đại, bây giờ thấy ý chí chiến đấu của La Khấu đã có nhưng cũng sinh ra di chứng gọi là "oán giận".

"Ai nói cho ngươi biết, ngươi không cách nào kế nhiệm gia chủ là bởi vì thân phận nữ tử?" Lâm Tùy An hỏi.

La Khấu quét mắt qua nhìn Mạnh Mãn, sau đó lại thẳng lưng, thần sắc càng thống hận: "Chẳng lẽ không phải sao?!"

"Nếu Khấu Nhi là nam tử, người trong tộc La thị sao dám khinh dễ muội ấy như thế?!" Mạnh Mãn quát.

Lâm Tùy An: "Mạnh lang quân là nam tử, cũng không có phần thắng."

Khóe mắt Mạnh Mãn co rút, lại xuất hiện loại biểu cảm lúc trước... hung hăng dữ tợn: "Ta chỉ là nghĩa tử của gia chủ, vẫn chưa vào gia phả."

Lâm Tùy An nhíu mày: "Ta không biết. Các ngươi nói không sai, nữ tử muốn đứng vững trên thế gian vốn khó hơn nam tử ngàn vạn lần, nhưng luận sự, thì cho dù Khấu Nhi là nam tử, cho dù có thể tạm thời có thể kế vị gia chủ, nếu không thể khống chế toàn bộ thực lực La thị, những người trong tộc như sói như hổ kia cũng không cho phép ngươi ngồi vững được mấy ngày đâu."

La Khấu: "Ngươi làm sao biết ta không thể ngồi vững vị trí gia chủ?!"

"Nếu ngươi thật sự có năng lực như vậy thì cho dù người là nữ tử thì bọn họ cũng không thể cướp La thị đi được." Lâm Tùy nói: "Thế gian vốn không công bằng, có kẻ lấy quý tiện luận, có kẻ lấy người giàu nghèo luận, có kẻ lấy thiện ác luận, có kẻ lấy mạnh yếu luận, nếu ngươi chỉ nhìn thấy sự khác biệt giữa nam nữ, chỉ lo hận thế đạo bất công với nữ tử, chỉ lo oán trời trách người, để oán hận che mắt, nếu như vậy trừ đi sự oán hận tràn ngập trong lòng ra thì ngươi còn có ích gì?"

La Khấu giật mình.

"Chẳng lẽ để mặc cho bọn họ cướp La thị?! Để mặc cho bọn họ khi dễ?!" Mạnh Mãn nói: "Lâm gia nương tử, những lời ngươi nói chỉ là đạo lý vô dụng, chẳng có ích gì với chúng ta cả!" Nói xong nắm chặt cánh tay La Khấu: "Khấu Nhi, chúng ta đi!"

La Khấu kinh ngạc đứng dậy, đột nhiên nàng hồi phục lại tinh thần, nhẹ nhàng giãy thoát khỏi Mạnh Mãn, hít sâu một hơi cúi đầu thi lễ với Lâm Tùy An: "Trên linh đường nhờ Lâm tỷ tỷ giúp đỡ, Khấu Nhi sẽ không quên ơn này."

Lâm Tùy An khẽ gật đầu, nhìn bóng lưng hai người đi xa, lại thở dài, từ tư thế quỳ gối đổi thành khoanh chân ngồi, xoa xoa bắp chân, âm thầm chửi bới cái thế giới không có sô pha này.

"La gia tiểu nương tử còn nói một câu cảm ơn nhưng tên Mạnh Mãn kia sao chẳng hiểu chuyện gì cả." Mục Trung thong dong bước vào phòng, cũng khoanh chân ngồi xuống: "Sao ta thấy ánh mắt của hắn nhìn ngươi..."

Lâm Tùy An uống một ngụm nước: "Có lẽ là hận ta."

Mục Trung vuốt bộ râu quai nón của mình: "Thì ra Lâm nương tử biết."

"Nếu La gia chủ không cứu ta thì La Khấu sẽ không biết Tô Thành Tiên, nếu La Khấu không biết Tô Thành Tiên thì La gia chủ sẽ không chết... " Lâm Tùy An nói: "Theo logic này, ta mới là nguồn gốc của tội ác."

"Lời này của ngươi nghe giống như lời của đám người La thị lúc vu khống nương tử La gia lúc trước thế." Mục Trung hơi kinh ngạc: "Lúc ấy ngươi mắng chửi người trong tộc La thị như thế, vì sao đến lượt mình lại nghĩ không thông vậy?"

Lâm Tùy An mỉm cười tự giễu: "Cũng không phải ta nghĩ không thấu mà là thế nhân đều nghĩ như vậy, nếu ai cũng mắng một lần thì chẳng phải là mệt muốn chết sao?"

Mục Trung lại đột nhiên im lặng, thật lâu sau mới nói: "Mười năm trước ta từng xử lý một vụ án đăng đồ tử liên hoàn, lúc thẩm vấn gian phạm, hung đồ kia chẳng những không nhận tội mà còn vu khống những nữ tử bị hại kia không tuân thủ phụ đạo, mặc y phục lộ liễu, rõ ràng là muốn quyến rũ nam tử phạm tội, là tự gieo gió gặt bão. Lúc ấy có một người giậm chân chửi ầm lên, nói nguyên nhân duy nhất tồn tại trong tội cưỡиɠ ɧϊếp là có tội phạm cưỡиɠ ɧϊếp tồn tại, trừ thứ đó ra thì bất cứ sự ngụy biện nào đều là cứt chó cả. Nói đến đây, Mục Trung bật cười, hắn mắng chừng gần nửa tiếng đồng hồ, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người."

Lâm Tùy An ngạc nhiên.

"Lúc ấy bởi vì hắn nói ra mấy lời tục tĩu, thất lễ chốn công đường nên bị huynh trưởng đánh vào mông một trận, nằm gần mười ngày mới có thể xuống giường."

Lâm Tùy An: "Đánh... Khụ... Mục công là nói là hình phạt?"

Mục Trung giơ tay lên: "Cởϊ qυầи ra, lấy thước đánh vào mông."

"......"

"Lúc ấy nó mới sáu tuổi."

(má ơi, sáu tuổi, thành tinh rồi, cả gan đoán, đó là anh conan phải hem haha)

Ước chừng là biểu cảm của Lâm Tùy An quá mức đặc sắc, Mục Trung cười ngặt nghẽo, một lúc lâu sau mới dừng cười, lắc đầu nói: "Lúc ấy ta cho rằng trên đời này chỉ có một mình hắn đặc biệt như vậy, thật không ngờ mười năm sau, lại gặp phải một người giống nhau như đúc."

Da mặt Lâm Tùy An co rút.

Mục Trung không phải đang nói cô đó chứ?

"Nói tới cũng kỳ lạ, Lâm nương tử và người nọ cũng đâu có giống nhau, nhưng cảm giác mang lại lại vô cùng giống." Mục Trung cảm khái nói: "Nếu có cơ hội, thật muốn giới thiệu cho hai ngươi quen biết nhau."

"Miễn đi, nhân vật như thế ta cũng không dám trêu vào." Lâm Tùy An liên tục xua tay.

Mục Trung lộ vẻ tiếc nuối.

"Chuyện Mục công điều tra có tiến triển gì không?" Lâm Tùy An quay lại tán gẫu về vấn đề chính.

Thần sắc Mục Trung trở nên nghiêm túc, thấp giọng nói: "Giống như lúc trước ra nghĩ, năm cửa hàng dưới danh nghĩa La Thạch Xuyên ba năm liên tiếp đều có lợi nhuận, hai thương đội cũng có danh tiếng, so với các người trong tộc còn lại, mặc dù số lượng rất nhiều nhưng đều có trình độ tổn thất khác nhau, đều dựa vào thặng dư cửa hàng La Thạch Xuyên lấp đầy, còn lại thì đội ngũ thương đội phức tạp, lòng người tan rã, không dễ quản lý. Nếu la Thạch Xuyên còn sống thì những vấn đề này không khó giải quyết, nhưng bây giờ..."

Lâm Tùy An: "Nói cách khác, nếu bây giờ chia nhà với La thị, bên ngoài thoạt nhìn La Khấu chịu thiệt thòi lớn nhưng trên thực tế lại là chiếm mối lợi lớn sao?"

Mục Trung gật đầu, Lâm Tùy An thở phào nhẹ nhõm.

"Lâm nương tử có muốn nói những điều này cho La gia nương tử không?" Mục Trung hỏi.

Lâm Tùy An: "Mục công nói cho Khấu Nhi thì đáng tin hơn."

Mục Trung gật gật đầu, nhìn biểu cảm của Lâm Tùy An lại thấy hơi cổ quái: "Ta vẫn có một nghi vấn, ngươi và La gia không thân thiết, vì sao lại giúp bọn họ như vậy?"

Lâm Tùy An hơi giật mình, đáp: "Bởi vì La gia chủ có ân với ta."

Mục Trung hơi rùng mình, ôm quyền nói: "Lâm nương tử đại nghĩa!"

*

"Đại nghĩa chó má gì chứ." Lâm Tùy An ngồi trước ngưỡng cửa bật cười: "Từ lúc bà đây sinh ra tới giờ không hề có cái tế bào đó nhé."

Đêm thu sương lạnh, mây đuổi theo mặt trăng, gió rất cao, giống như những chiếc bàn chải rằng xẹt qua bóng cây, tiếng xào xạc quen thuộc làm cho Lâm Tùy An nhớ tới ánh đèn neon của thế giới khác.

Trước khi xuyên không chuyện làm cô phiền nhất đó là quan tâm đến chuyện của người khác, thân là một nô ɭệ xã hội 996(*) có thể bình an sống qua ngày đã đủ xa xỉ rồi, nào có sức lực đi quản chuyện người khác, nhìn thấy tin tức tội phạm kinh người còn lười chia sẻ, nhiều nhất là like mấy bình luận hợp ý mình, đã thế còn phải dùng nick ảo.

(*) Là chỉ dân đi làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, mỗi tuần làm sáu ngày.

Chuyện không liên quan đến thì dẹp qua một bên là quy tắc bảo vệ thân thể sáng suốt nhất, gặp chuyện được an toàn, co được dãn được là pháp bảo chống lo âu.

Đối với Lâm Tùy An mà nói thì ký ức được thương đội La thị cứu viện chỉ tồn tại trong nhật lục nguyên chủ, ấn tượng ban đầu của nàng đối với La thị cũng không tốt, giao nhật lục cũng là vì nguyên chủ muốn giúp La Khấu, so sánh với nguyên chủ đã bị cuốn vào trong đó thì Lâm Tùy An thực ra chỉ là một người ngoài cuộc, cũng không muốn tham gia quá sâu, cho đến khi La Thạch Xuyên chết trong phòng kín.

Không giống như những sự kiện chỉ tồn tại trong các báo cáo tin tức, video hoặc văn bản, lần này là sự thật xảy ra trước mắt: máu của La Thạch Xuyên, thi thể của Tô Thành Tiên, nước mắt của La Khấu, tiếng gào thét của Mạnh Mãn, khuôn mặt của người nhà La thị, tất cả đều sống động, có nhiệt độ cũng có sinh mệnh.

Ban đầu là vì để rửa sạch hiềm nghi của mình, sau đó là sinh ra lòng hiếu kỳ đối với chân tướng vụ án, sau đó trên linh đường ra tay, ước chừng là vì....

"Là vì ghét thôi..." Lâm Tùy An lẩm bẩm nói.

Cô không phải là sứ giả chính nghĩa, cũng lười làm thánh mẫu, sống lại một lần, thì điều duy nhất muốn làm đó là sống tự tại một chút, nói trắng ra đều là vì mình mà sống, nếu cần thêm một nguyên nhân khác...

Lâm Tùy An sờ sờ Thiên Tịnh đầu gối, cảm giác thô ráp của vỏ kiếm đâm vào lòng bàn tay làm khơi dậy cảm giác run rẩy tê rần.

Ở thế giới này cô cuối cùng cũng có thứ để dựa vào rồi.

Rút đao ra khỏi vỏ, lưỡi đao màu xanh sẫm phản chiếu ánh trăng lạnh như băng, giống như đôi mắt của ma quỷ độc ác, nhưng đối với cô mà nói thì đây lại là cảm giác an toàn duy nhất.

"Mạnh mẽ hơn thế giới kia nhiều rồi, không phải sao?" Lâm Tùy An cầm đao lên, cảm nhận cơ bắp cánh tay đang co rút rồi bành trướng ra: "Cuối cùng cũng có thứ chân chính thuộc về tôi rồi."

"Thiên Tịnh không phải đồ của ngươi!" Một giọng nói vang lên đến từ đỉnh đầu cô: "Đó là của ta!"

Trên không trung có một bóng người giống như con dơi đen khổng lồ bay xuống.

Lâm Tùy An liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy, tay chân dài như cây gậy trúc lớn, ngay cả áo dạ và khăn che mặt cũng không thay, giống như chỉ sợ người khác không nhận ra anh ta chính là sát thủ cô xuyên qua đêm đầu tiên vậy.

Nửa đêm lại xuất hiện một người quen, Lâm Tùy An chợt cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.

"Tới đây nào." Lâm Tùy An thân thiết chào hỏi: "Ăn chưa?"

Sát thủ giận dữ cầm đao chém tới, lúc này tốc độ của hắn trong mắt Lâm Tùy An càng chậm hơn, Lâm Tùy An một chân đạp xuống đất, cả người trượt ra, chém một đao lên khung cửa, còn chưa kịp thu đạo lại thì Lâm Tùy An đã đạp đất bay lên, Thiên Tịnh lóe lên ánh sáng ma quỷ màu lục quét về phía cổ tên sát thủ.

Sát thủ khom lưng nghiêng đầu mạo hiểm tránh được một đao này, sau đó vội vàng lui về phía sau, Lâm Tùy An theo đao rơi xuống, xoay người đạp vào lan can cửa, cả người giống xoay người như cá ở trong nước, tốc độ cực nhanh, thế đao cực kỳ mạnh, Thiên Tịnh dưới ánh trăng hóa ra đủ màu sắc lộng lẫy như ánh sáng trên mặt biển, mang theo mùi gió tanh chém về phía cổ tên sát thủ.

[Cắt yết hầu máu văng mười trượng, Diêm Vương chiêu hồn quỷ gọi tên]

Một chuỗi chữ viết đột nhiên nhảy ra khỏi đầu, cảm giác run rẩy vừa quen thuộc lại kỳ lạ đột nhiên tràn ra toàn thân, Lâm Tùy An chỉ cảm thấy cả người nóng lên, trái tim trong ngực tuôn ra cảm giác hưng phấn khó diễn tả thành lời, đao phong xé rách da cổ sát thủ, bay ra màu máu đỏ tươi.

Hắn sắp chết rồi!

Cô sắp gϊếŧ người!

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tay trái Lâm Tùy An đánh mạnh vào vai phải, xoay bốn năm vòng mới ổn định được thân hình, bàn tay nắm Thiên Tịnh hơi run rẩy, đợi cảm giác run rẩy hưng phấn từ đầu vai chậm rãi lui về rên đầu ngón tay mới ngừng lại.

Lâm Tùy An sợ hãi đổ mồ hôi, lúc trước cô chỉ hơi nghi ngờ thôi nhưng bây giờ cô có có thể khẳng định, loại cảm giác run rẩy khát máu này hẳn là đến từ Thiên Tịnh.

Sát thủ ngồi trên mặt đất ôm cổ, máu chảy ra theo kẽ ngón tay, hai mắt trừng lớn như chiếc chuông đồng, cũng không biết có phải bị dọa sợ hay không mà run còn mạnh hơn Lâm Tùy An.

"Ngươi ngươi ngươi ngươi vừa rồi là thuần hóa, thuần hóa Thiên Tịnh sao? Ngươi, ngươi vẫn còn là con người à?"

Lâm Tùy An: "..."

Tại sao cô không phải là con người?

Sát thủ loạng choạng đứng dậy, cẩn thận lui ra phía sau vài bước: "Ngươi, ngươi, ngươi ngươi, công phu ngươi vừa dùng chẳng lẽ là công phu trên Thập Tịnh phổ?"

Thập Tịnh phổ? Là cái giống gì?

Là đạo cụ quan trọng gì sao?

Lâm Tùy An kinh ngạc, lạnh lẽo nói: "Coi thường ai thế, ngươi mà cũng biết Thập Tịnh Phổ sao."

Cũng không biết những lời này kí©h thí©ɧ đến dây thần kinh nào của tên sát thủ, hắn không thèm để ý trên cổ còn đang rỉ máu, bật người rống lên "Ngươi cứ ở đó mà xem, Thiên Tịnh và Thập Tịnh phổ đều là của ta, ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ đâu." Sau đó hóa thân thành con vượn trèo lên cây, nhảy lên nhảy xuống mấy cái thì không thấy đâu nữa.

Cành cây lá khô rụng rơi đầy đất, Lâm Tùy An dở khóc dở cười, cô không biết thế giới này có thiết lập khinh công hay không, ít nhất khinh công của cây gậy trúc này nhìn cực kỳ tệ.

Tuy rằng hai lần cây gậy trúc tới đều không có ý tốt, nhưng thần kỳ là Lâm Tùy An lại không có cảm giác chán ghét hắn, dù sao mỗi lần hắn đến đều sẽ mang đến một kinh hỉ, lần đầu tiên nói cho Lâm Tùy An tầm quan trọng của Thiên Tịnh, lần thứ hai lại mở ra từ khóa: "Thuần phục Thiên Tịnh", "Thập Tịnh phổ", quả thực giống hệt như một cái BUG chuyên môn đưa tin.

Hơn nữa nghe ý tứ của hắn thì chiêu thức vừa rồi rất có thể chính là công phu trên Thập Tịnh Phổ, Lâm Tùy An nghĩ, chẳng lẽ mấy chữ nhảy ra trong đầu lúc trước mà cô không giải thích được chính là Thập Tịnh Phổ... nói cách khác, Thập Tịnh phổ từ lâu đã tồn tại trong trí nhớ của thân thể nguyên chủ.

Mỗi lần thân thể mất khống chế đều là sau khi các chữ cái kia xuất hiện, cô cả gan phỏng đoán, Thập Tịnh phổ có lẽ là mấu chốt để thuần phục Thiên Tịnh.

"Thú vị thú vị." Lâm Tùy An thu đao về vỏ, cười nói: "Hoan nghênh lần sau lại đến."

4.7.2022