Tô Quyến vùi mặt vào lòng Tịch Tân Tế, nhũn cả người đứng không vững, cô ngửi được mùi hương quen thuộc cùng mùi nước hoa hòa quyện trên người anh, cất giọng ỏn ẻn: “Lạnh quá đi.”
Tịch Tân Tế nghe xong phì cười, buông tay ra kéo cô lên xe.
Tô Quyến bị nhét lên ghế phụ, cô phồng má túm lấy cánh tay anh, bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội: “Còn muốn ôm nữa.”
Tịch Tân Tế đẩy trán Tô Quyến một cách vô lại, ấn cô ngồi lên ghế sẵn tiện thắt dây an toàn cho cô. Sau đó còn cởi luôn đôi giày cao gót bó buộc chân cô.
Trong xe rất ấm, nhưng dù ấm cách mấy Tô Quyến vẫn cảm thấy không ấm bằng nhiệt độ cơ thể anh.
Dọc đường về nhà, Tô Quyến muốn tìm lời để nói, nhưng thấy vẻ mặt lạnh nhạt đó của Tịch Tân Tế phút chốc cô không biết nên nói giờ.
Cô đã yêu thầm anh từ năm nhất đại học, hành trình thầm thương trộm nhớ này kéo dài chẵn bốn năm, đến khi tốt nghiệp cô mới lấy được can đảm đi theo đuổi, đoạn tình cảm này đối với cô mà nói quá ‘ngoằn ngoèo’.
Cô mất nửa năm mới công lược được đóa hoa cao ngạo lạnh lùng này, cho này bây giờ cô luôn lo lắng bị người phụ nữ khác cướp đi người đàn ông khó khăn lắm cô mới có được này.
Trong mối quan hệ này, Tô Quyến luôn cho rằng bản thân là kẻ ở dưới cơ người ta. Bởi vì ban đâu cô đã dùng hết tất cả mọi cách, cuối cùng sau khi leo được lên giường Tịch Tân Tế rồi mới có được người đàn ông này.
Thật ra sự lo lắng của Tô Quyến không phải vô lý, có con heo nào không muốn dỗ dành bắp cải trắng đâu chứ?
Không đúng? ? Đây là từ ngữ lang hổ gì vậy?
Tóm lại, có nhiều đám oanh oanh yến yến chủ động sáp tới Tịch Tân Tế như vậy khó mà đảm bảo không có ai dùng chiêu của Tô Quyến năm đó để đốn ngã Tịch Tân tế.
Càng nghĩ Tô Quyến càng thấy lo lắng không yên.
Thế là cô cố gắng chuẩn bị cảm xúc, lẳng lặng quyết định chủ động tấn công trước.
“Tân Tân……” Trong giọng nói có ba phần yếu ớt sợ sệt, bảy phần nức nở nghẹn ngào, “Em, em mới bị người ta bắt nạt, cảm thấy rất tủi thân.”
Đúng vậy, Tịch Tân Tế rất thích khoản này, vẻ mặt hoa sen trắng yếu đuối ngây thơ – chí ít Tô Quyến cho rằng là như vậy.
Năm đó chính vì biết được sở thích của anh, Tô Quyến đã đi tìm giáo viên khoa biểu diễn học cách đóng thành bạch liên hoa hết một tháng trời.
Tóm lại muốn dịu dàng nũng nịu cỡ nào cũng có.
Tô Quyến giả vờ ở trước mặt Tịch Tân Tế hơn một năm, tự cho rằng diễn xuất dư sức đi PK với tiểu hoa đán đang nổi hiện nay (căn bản không có).
Tịch Tân Tế điều khiển bánh lái bằng một tay, tay kia chống đầu, nghe xong hờ hững hỏi lại: “Ai dám bắt nạt em?”
“Thì, thì là Neol đó, cô ấy xấu lắm, sao chép tác phẩm của người khác còn cướp ME&MI của em đi, anh cũng biết ME&MI là tâm huyết của em mà.” Cái điệu bộ được gọi là tủi thân đó của Tô Quyến, chỉ cần cố gắng rặn một chút còn ra một giọt nước mắt.
“Neol? Bạn hợp tác làm ăn của em?” Tịch Tân Tế liếc cô một cái, vẻ mặt hờ hững như thể không quan tâm.
“Đúng vậy, chính là cô ấy.”
Tịch Tân Tế nghe xong giơ tay xoa đầu cô giống như an ủi chó con vậy.
Sau đó chiếc Maybach an toàn đậu ở bên đường.
Tim Tô Quyến đập thình thịch, đầu óc vận hành hết công suất nghĩ xem người này đang muốn làm cái gì?
Đừng nói là muốn xé toạc bộ mặt bạch liên hoa giả của cô xuống nha?
Không ngờ, Tịch Tân Tế tháo dây an toàn ra rồi khom người hôn lấy đôi môi của Tô Quyến.
Nụ hôn bất chợt khiến Tô Quyến chống đỡ không nổi.
Tịch Tân Tế hôn rất mãnh liệt, một tay nắm lấy cằm Tô Quyến cướp lấy môi cô. Tuy không phải là lần đầu tiên hôn môi, nhưng lần nào cũng khiến thần hồn cô chao đảo.
“Đây là quần áo kiểu gì vậy? Nhà thiết kế bọn em thật biết cống hiến cho sự nghiệp bảo vệ môi trường.”
Kết thúc nụ hôn triền miên nóng bỏng này, Tịch Tân Tế bỏ lại một câu như vậy. Giọng anh khản đặc, Tô Quyến nhìn thấu tình cảm nồng nàn cất giấu trong đó hơn ai hết.
Cô ôm chặt cổ anh không cho anh đi, cất giọng nũng nịu: “Muốn nữa.”
Hai má cô lúc này đỏ hây hây, làn da bên ngoài chiếc váy mỏng cũng đượm hồng.
Tịch Tân tề đưa tay véo má cô một cái, cười tủm tỉm hỏi cô: “Em xác định muốn ở ngay đây à?”
Ở đâu chứ?
Tô Quyến dè dặt ló mắt ra khỏi ngực Tịch Tân Tế nhìn ra bên ngoài…… trên đường lớn xe cộ qua lại nườm nượp.