Chương 1

Tuần lễ thời trang China Fashion Week tháng 3 được tổ chức ở Bắc Kinh.

Tô Quyến ngồi hàng ghế đầu, cô mặc chiếc váy lưới lộ lưng màu trắng bồng bềnh, mái tóc đen huyền xõa che bờ lưng xinh đẹp.

Nhìn kỹ sẽ thấy trên vai cô còn có một hình xăm totem, khác với hình xăm màu đen, hình xăm này của cô là màu trắng.

Hình xăm màu trắng pha lẫn với nước da trắng ngần của cô lúc ẩn lúc hiện. Ở chính giữa hình xăm này có một vệt đỏ giống như nhụy hoa bị phong ấn, nếu không nói thì chẳng ai biết đó là một dấu hôn.

So với những người đi xem show ở hiện trường chụp hình và được ống kính tích cực đi chộp những khoảnh khắc ấn tượng khác, trông Tô Quyến có phần mất tập trung rồi. Ngay cả Hầu Xán Xán ngồi bên cạnh cũng phát hiện sự thất thần của Tô Quyến bèn lấy cùi trỏ thúc cô: “Tiểu tiên nữ, ống kính đang quay kìa, nào, mỉm cười lên nào.”

Tô Quyến nghe xong vẫn đờ đẫn, thậm chí còn tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

Ngồi giữa tiếng nhạc ồn ào trên show lớn, trong đầu Tô Quyến toàn đang nghĩ tới nên chuẩn bị quà gì cho bạn trai Tịch Tân tế đây?

Một tháng nữa là tới sinh nhật của Tịch Tân Tế rồi, đó cũng là ngày kỷ niệm một năm bên nhau của hai người nên phải lên kế hoạch kỹ càng mới được.

Thoắt cái show thời trang chưa đầy mười phút đã gần kết thúc, nhà thiết kế Neol ra sân khấu khom lưng cám ơn xong buổi biểu diễn kết thúc.

Lúc Noel ra sân khấu, Tô Quyến cũng lạnh mặt đứng dậy đi thẳng ra ngoài, ập vào mặt là một trận gió lạnh.

Một chiếc xe Maybach khiêm tốn đậu gần đó nhưng vẫn thu hút ánh mắt của người qua đường, bảng số xe 8888 khiến người ta đặt ra câu hỏi chủ xe là thần thánh phương nào.

Tô Quyến đi giày cao gót bảy tấc chưa kịp bước lên xe, Hầu Xán Xán ở phía sau đã kéo cô lại: “Neol đang gọi cậu kìa, cậu không gặp cô ấy thật à?”

Tô Quyến lạnh nhạt đáp giống như không nghe thấy vậy: “Liên quan gì tới mình?”

Hầu Xán Xán nhún vai: “Có lẽ các cậu nên nói chuyện với nhau?”

Chẳng biết có phải tại gió lạnh hay không, Tô Quyến cảm thấy đau đầu dữ dội, vẻ mặt cô âm u khác hẳn với bộ dạng đại sát bốn phương hồi nãy, nói một câu nhạt thếch: “Vu Mạn Ngưng sắp về nước phát triển rồi.”

“Hả? ? ?” Hầu Xán Xán trợn tròn mắt nói một cách không dám tin: “Mẹ ơi, cơn ác mộng của cậu trở về rồi à!”

Tô Quyến buồn bực ‘chậc’ một tiếng, gõ lên đầu Hầu Xán Xán một cái: “Biết nói chuyện không thế? Mình sợ cô ta hồi nào?”

“Phải không?” Hầu Xán Xán lạnh lùng đớp lại Tô Quyến: “Dù sao bây giờ Tịch Tân Tế là bạn trai của cậu rồi? Cậu không sợ cô ta trở về khó giữ được vị trí của cậu à?”

Tô Quyến bóp huyệt thái dương đau nhức của mình.

Hầu Xán Xán lấy cùi trỏ thúc Tô Quyến cái nữa: “Nói thật đấy, Vu Mạn Ngưng phiên bản real trở về, bản fake cậu cảm thấy nguy cơ lắm không?”

“Câm miệng!”

Tô Quyến vừa định gào lên thì bị Hầu Xán Xán bịt miệng lại: “Trời ơi bà cô của tôi ơi, mình đang phân tích cục diện hiện tại một cách hợp lý với cậu đấy! Cậu đừng tránh né vấn đề được không? Vả lại, cậu nói chuyện này với mình chẳng phải vì trong lòng cậu đang phiền ư?”

Bingo!

Người hiểu Tô Quyến nhất chỉ có Hầu Xán Xán, hai người đã quen thân với nhau từ thời đại học, bây giờ còn là đồng nghiệp cùng công ty với nhau nữa, nói một cách nghiêm túc cũng coi như là quan hệ sống chết có nhau rồi.

Có điều nói thật, trong show thời trang tối nay Tô Quyến không có nghĩ tới chuyện Vu Mạn Ngưng về nước thật.

“Cả tuần nay mình không có gặp Tân Tân rồi, nhớ anh ấy thật đó.” Tô Quyến thở dài, mặt buồn rũ rượi. Là người yêu đối phương trước chính là không tốt ở chỗ đó, một ngày không gặp như cách ba thu, cõi lòng trống vắng. Hơn nữa bọn họ đã xa cách bao lâu rồi? Tô Quyến cảm thấy tóc của mình sắp bạc đến nơi rồi.

Lần này Tịch Tân Tế đi công tác ở nước ngoài, nói là phải mất nửa tháng mới về được, nhưng hình như đã trôi qua hơn nửa tháng rồi. Biết công việc anh bận rộn, có nhiều đêm cô muốn gọi video đi nhưng nghĩ đi nghĩ lại xong thôi.

Đi đâu tìm được cô bạn gái chu đáo hiểu chuyện như cô đây chứ? Đến cô cũng sắp bị bản thân làm cảm động sắp khóc rồi.

Hầu Xán Xán chịu hết nổi nữa, khịt mũi xem thường: “Chẳng lẽ ở trước mặt Tịch Tân Tế cậu đều bày ra bộ mặt này hết đó hả? Rốt cuộc anh ta làm sao chịu được cậu vậy? ? ?”

Tô Quyến liếc xéo Hầu Xán Xán: “Có một nói một, chẳng lẽ mình như vậy không đáng yêu sao? Không khiến người ta động lòng sao?”

“Ọe!”

“Anh ấy thích là được.”