Chương 37: Xin chào phù thủy, tôi là người bảo vệ

Tân Trĩ Hạ nhận được ánh mắt của Lâm Mộc, nhún vai không quan tâm: "Tôi, số 7."

Cánh cửa vẫn không mở.

Bên trong truyền ra tiếng của số 12: "Số 7? Có việc gì thì nói vào lúc ăn tối đi."

"Hả?" Lâm Mộc nghe thấy lời của số 12, có thể nói là vô cùng không nể mặt.

Không chỉ không cho vào cửa, thậm chí cửa cũng không mở ra.

Nhưng khi Lâm Mộc nhìn về phía Tân Trĩ Hạ, lại không cảm thấy cô có gì phiền muộn.

Vẻ mặt vẫn không quan tâm gì như mọi khi.

Nhưng lời nói ra lại rất ấn tượng.

"Bà chắc chứ? Vậy tôi sẽ nói về thân phận của bà trước mặt 11 người kia cũng không sao chứ?"

Tân Trĩ Hạ khoanh tay, trông có vẻ rất tự tin, tự cho rằng cánh cửa này nhất định sẽ mở.

Quả nhiên bên trong không còn truyền ra lời từ chối mà là tiếng động lạch cạch.

Ngay sau đó, không ngoài dự đoán, cửa mở ra.

Số 12 chỉ mặc một chiếc áo choàng màu lanh và áo ngoài màu đỏ sẫm, rõ ràng vừa rồi tiếng động là do bà ấy đang mặc áo ngoài.

Tân Trĩ Hạ nhướng mày, người này đúng là biết hưởng thụ.

Cửa mở một nửa, vẻ mặt của số 12 vẫn đầy kháng cự.

"Sao lại còn có số 8?"

Ánh mắt sắc bén liên tục quan sát hai người ngoài cửa.

Tân Trĩ Hạ xòe tay ra, tỏ vẻ vô tội: "Bà đâu có hỏi có mấy người đâu."

Số 12 cau mày nhìn hai người: "Tại sao tôi phải tin các người không có ác ý?"

Lâm Mộc đứng bên cạnh lẩm bẩm nhỏ: "Trong phó bản này làm gì có ai hoàn toàn không có ác ý."

Số 12 nghe thấy thì nghẹn lời, vẻ mặt lạnh lùng như có chút rạn nứt.

Tân Trĩ Hạ đột nhiên thấy ngưỡng mộ Lâm Mộc, người này quả nhiên không chỉ làm cô không biết nói gì.

Nhìn thấy bầu không khí đi theo hướng kỳ lạ, Tân Trĩ Hạ không nói thêm, ghé sát vào số 12 nói nhỏ: "Phù thủy, chào bà, tôi là người bảo vệ."

Vừa nghe xong, con ngươi của số 12 hơi co lại.

Thời gian ăn tối hôm nay tại nhà ăn hoàn toàn trái ngược với trước đây, vô cùng yên tĩnh.

Tia ngồi ở ghế chủ toạ, ăn uống thanh lịch.

Mọi người dưới uy nghiêm của Tia bỗng dưng bắt đầu tuân thủ nghi thức ăn uống kiểu Tây một cách lạ thường.

Đặt dao nĩa nhẹ nhàng, không nghe thấy bất kỳ tiếng chạm lên đĩa nào.

Dù không đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, nhưng Lâm Mộc cảm thấy có lẽ cũng gần như vậy.

Không khí yên tĩnh mang theo chút trầm lắng.

Cho đến khi bữa tối kết thúc, Tia với gương mặt lạnh lùng thờ ơ rời đi.

Bầu không khí im lặng như tờ mới bắt đầu trở nên thoải mái hơn.

Số 3 vừa định mở miệng nói gì đó thì thấy số 12 đứng dậy rời khỏi nhà ăn.

Lâm Mộc nhìn Tân Trĩ Hạ, thấy cô cũng định rời đi bèn đứng dậy đẩy ghế vào.

Số 4 nhìn ba người rời đi, lên tiếng: "Nếu họ không có ý định thảo luận, tối nay chúng ta nên giải tán thôi."

Mọi người lần lượt rời khỏi.

Trong nhà ăn chỉ còn lại số 13 và số 9, lúc này số 9 đang nhìn vào quả cầu pha lê trước mặt.

Số 13 và số 10 thường có nhiều quan điểm tương đồng.

Số 13 nhìn về phía số 9, cảm thấy anh ta là đối tượng có thể trao đổi.

"Sau khi trò chơi kết thúc, quả cầu pha lê này có thể mang đi, vậy nó là đạo cụ phải không? Không biết nó có tác dụng gì." Số 13 tiến lại gần hỏi số 9.