Chương 25: Oh ho, còn khá là thông minh

"Thật thông minh." Số 8 thấp giọng thán phục, sau đó nhớ ra quy tắc trò chơi, vội vàng im lặng quan sát xung quanh.

Thấy Tia không cảnh cáo mình, cậu ta thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, cậu ta phát hiện ra người mình yêu thầm lại không tranh cử cảnh sát trưởng.

Số 8 bận rộn dùng biểu cảm ám chỉ điên cuồng với Tân Trĩ Hạ: "???"

Tân Trĩ Hạ cảm thấy mình như thể nghe thấy lời nói ‘cô không tranh cử à?’ của số 8.

Cô gật đầu rồi mỉm cười.

Số 8 bỗng nhiên cảm thấy bất lực, người mình yêu thầm còn không tranh cử, cậu ta tham gia náo nhiệt gì chứ!

Nhưng bây giờ giơ tay trái có vẻ như lại lãng phí.

"Bây giờ xin mời số 2 bắt đầu phát biểu theo thứ tự."

Nghe nói là số 2 phát biểu, cả hội trường bỗng dưng lắng xuống một cách kỳ lạ.

Hầu hết các nhà khoa học hệ thần kinh đều nghi ngờ rằng cảm xúc và nhận thức của chúng ta có một mối liên kết siêu nhiên. Cảm nhận được một loại "bầu không khí" nào đó trong phòng là một trải nghiệm cá nhân phổ biến, nhưng điều này không liên quan đến quan điểm tinh thần hay triết học của một người.

Một số nhà khoa học cho rằng cảm giác mà một nơi mang lại, hay còn gọi là "năng lượng" mà căn phòng này có thực chất có thể là sự nhận thức của chúng ta đối với các tín hiệu hóa học tích cực hoặc tiêu cực còn vương lại trong môi trường.

Nói một cách đơn giản và dễ hiểu, "bầu không khí" là một lĩnh vực nghiên cứu mới không thể được giải thích một cách nghiêm ngặt bằng khoa học hiện tại.

Cứ như bây giờ, bầu không khí im lặng kỳ lạ này không phải đến từ sự uy hϊếp của Tia, cũng không phải do ràng buộc của quy tắc.

Tân Trĩ Hạ nhận được giáo dục khoa học, dù rằng giáo dục đó đã bị đập nát thành mảnh vụn ngay khi cô bước vào không gian chết, nhưng điều đó không hề ngăn cản cô tiếp tục phân tích một cách lý trí.

Tùy ý quan sát toàn cảnh, có bảy người chơi vai cảnh sát, bên dưới có cô, số 3, 4, 9, 11 và 12 là sáu người.

Cô thu hồi ánh mắt, chỉ thấy người số 2 ho khẽ trong không khí kỳ quái này, cố tỏ ra bình tĩnh mà nói: “Trò chơi này các người cũng đã nói là không cân bằng, vì vậy tôi nghĩ ra một mánh khóe hay. Đây là một cách chơi khá cũ, tôi đoán một số người ở đây không biết, nhưng tôi thấy nó rất phù hợp với trận đấu này. Phòng thủ mạnh chống nhảy* biết không? Không biết cũng là chuyện bình thường của người trẻ.”

Nói đến đây, hắn ta ngừng lại, khıêυ khí©h nhìn hai người số 10 và 13, hai người này đã chơi qua trò chơi, nhưng chắc chắn là chưa tiếp xúc với cách chơi cũ này.

Số 10 lườm một cái coi như đáp lại, còn số 13 thì quả thật là một khuôn mặt toàn đầy dấu chấm hỏi.

“Nói một cách đơn giản là một cường thần đứng dậy lấy huy hiệu cảnh sát, tiên tri không cần phải nhảy*.”

Nói đến đây, một vài người không khỏi nhíu mày.

Số 2 không quan tâm đến phản ứng của mọi người, tự nhiên nói: “Bây giờ tôi có thể coi là người tốt rất rõ ràng trong trò chơi này rồi chứ? Vì vậy bây giờ tôi sẽ nhảy ra làm cường thần, tôi muốn lấy huy hiệu cảnh sát.

Thay vì phân biệt không rõ thân phận của người khác rồi lại nhầm lẫn trong việc bỏ phiếu cho huy hiệu, thà rằng để tôi giữ cái này.

Tôi nói trước, ai sau này nhảy ra tự xưng là tiên tri, tôi sẽ coi họ là sói và bỏ phiếu gϊếŧ họ vào ban ngày. Tôi nói xong rồi, dù sao tôi cũng không lui thủy*, nhớ bỏ phiếu cho tôi.”