Cuộc sống lớp mười hai có thể nói là rất không thú vị, thức dậy, đi học, ăn cơm, đi học, đi ngủ, đi học... Lịch trình như vậy, ngày nào cũng diễn ra lặp lại.
Mỗi ngày về đến nhà, đối mặt đều là ngôi nhà không một bóng người.
Cho dù có tiếng "Con về rồi", cũng chỉ là sự cô đơn đáp lời.
Dạo này có lẽ là do áp lực của tôi quá lớn, nên mấy thứ buồn rầu này đều đã trở thành thói quen rồi.
Tôi đi tới phòng bếp, trên bàn ăn bày bữa tối mua ở bên ngoài về, vẫn còn hơi ấm dư lại, bên cạnh còn có một túi đồ, phía trên dán tờ giấy, nói là đồ cho Mạc Bạch.
... Mạc Bạch.
Tôi gần như quên mất sự tồn tại của cậu ấy.
Hôm nay là ngày tới bệnh viện chăm sóc cậu ấy, tôi lại quên mất... Phải sửa lại kế hoạch học tập thôi, phiền thật.
Dọn dẹp đồ xong, tôi lên đường tới bệnh viện.
Khi gần đến bệnh viện, tiếng xe cứu thương chói tai lướt qua bên tai tôi, chạy tới bệnh viện trước tôi, nhân viên y tế vội vàng nhảy xuống đưa một người bị thương cả người toàn là máu từ trong xe ra ngoài, người thân đi theo khóc không thành tiếng.
Cảnh tượng như vậy thật sự nhìn vài lần vẫn không thể nào quen nổi, cho nên mới nói tôi ghét bệnh viện.
Lúc tôi đi tới bên ngoài phòng bệnh, phát hiện cửa phòng bệnh đang mở, bên trong truyền ra giọng người nói, âm lượng không lớn, không nghe rõ nội dung.
Vài phút sau, có một y tá đẩy xe đi ra, nhìn thấy tôi thì nói: "Cậu tới chăm sóc cậu Mạc à?"
Tôi gật đầu một cái, ngay sau đó cô ấy lộ ra vẻ xúc động: "Thiếu niên này thật sự rất đáng thương, sau khi người duy nhất cậu ấy có thể dựa vào qua đời, chẳng có ai tới thăm cậu ấy nữa, bây giờ lại..."
Cô ấy không nói hết, tôi thấy mắt cô ấy đỏ hoe.
"Cậu... đến thăm cậu ấy nhiều chút nhé."
Nói xong câu này thì cô ấy đi mất, thiết bị trên xe đẩy đung đưa theo nhịp xe phát ra tiếng leng keng lạch cạch, vang vọng trên hành lang trống rỗng.
Tôi nhìn bóng lưng cô ấy biến mất ở nơi khúc quanh, rồi mới bước vào phòng bệnh.
Mạc Bạch ngồi trên giường bệnh ngây người, nghe thấy tiếng thì gật đầu với tôi một cái.
"Cái này." Tôi giơ cái túi trên tay lên: "Nói là đồ của cậu."
Sau khi mở túi ra, động tác của cậu ấy thoáng ngừng lại, cứ thế nhìn chằm chằm bên trong.
"Hôm nay là ngày bao nhiêu?"
"Không phải lịch đặt trước mặt cậu sao?"
Lịch chỉ cách cậu ấy có vài mét, tôi không hiểu nguyên nhân sao cậu ấy lại hỏi tôi.
"Mắt tôi không nhìn rõ."
... Tôi cũng không biết thị lực của Mạc Bạch có vấn đề.
"Ngày bốn tháng mười." Tôi phát hiện trên lịch có dùng bút đỏ khoanh ngày hôm nay lại: "Là ngày gì quan trọng sao?"
Qua hồi lâu Mạc Bạch cũng không nói gì, tôi thấy bàn tay cầm túi đồ của cậu ấy khẽ run run, đốt ngón tay vì dùng sức quá độ mà trắng bệch.
"... Cậu có thể mở ngăn kéo đó ra giùm tôi không?"
Giọng của cậu ấy nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Tôi kéo ngăn kéo ra, bên trong là một cái hộp trang trí tỉ mỉ.
"Vứt nó đi."
Câu đầu tiên cậu ấy thốt ra lại là những lời này.
"... Há?"
"Đáng ra phải vứt từ lâu rồi, chỉ là mãi mà chưa tìm được cơ hội."
"Tại sao lại muốn vứt bỏ?"
"Hôm nay là sinh nhật mẹ tôi, đó là quà chuẩn bị cho bà ấy, bây giờ đã không còn cần nữa rồi."
Tôi rất hối hận vì mình đã lắm miệng như thế, vội nói: "Xin lỗi, tôi không cố ý..."
"Không sao." Cậu ấy cắt ngang lời xin lỗi của tôi: "Còn phải cám ơn cậu đã mang thứ này tới cho tôi."
Mạc Bạch vừa nghĩ tới bên trong túi chính là ảnh mẹ và đồng hồ bà ấy thường đeo thì sống mũi cay cay.
Rõ ràng không cần phải mang tới.
Rõ ràng không cần, nhắc nhở cậu ấy rằng chỉ còn lại một mình cậu cô đơn...
Không biết Mạc Bạch nghĩ gì, trong mắt là bi ai ngập tràn: "Từ nhỏ tôi đã không có bố."
Tôi ngồi xuống, yên lặng chờ cậu ấy nói tiếp.
"Nghe mẹ nói, lúc mang thai tôi vẫn còn đang học cấp ba, bố tôi vừa biết đứa nhỏ có vấn đề đã bỏ chạy không thấy bóng dáng, bỏ lại mẹ tôi một thân một mình. Gia đình của bà ấy cũng không tốt, bố vì nợ nần mà bị buộc tự sát, mẹ thì suốt ngày say rượu, bà ấy lại có thai với một tên đàn ông khốn nạn, có tôi ngoài ý muốn. Giữa tiếng mắng chửi không ngừng của họ hàng, không ai tình nguyện giúp mẹ tôi, bà ấy dựa vào đi làm và cầu xin bạn bè mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày. Sau khi bà ấy có công việc ổn định, cuối cùng cuộc sống của chúng tôi mới khá hơn một chút, nhưng bệnh tình của tôi lại ngày một nghiêm trọng, số tiền thuốc khổng lồ khiến bà ấy không thể không thiếu nợ người ta. Thượng đế thật sự rất không công bằng, mẹ tôi cực khổ nhiều năm như thế, phúc gì cũng chưa được hưởng đã qua đời bên lề đường, kết thúc cuộc đời bi thảm của bà ấy. Nếu như tôi không phải người mắc bệnh bạch tạng thì tốt biết bao nhiêu." Như là không muốn để cho tôi thấy, cậu ấy nghiêng đầu đi nhanh chóng lau những giọt nước mắt, trong giọng nói nồng đậm giọng mũi không thể nào che giấu được: "Nếu như tôi là người bình thường, thì bà ấy đã không cần phải cực khổ như thế."
Thân thế mẹ cậu ấy khiến tôi nghe mà trong lòng nguội lạnh, nhìn Mạc Bạch như vậy tôi rất đau lòng.
"Đây không phải là lỗi của cậu."
Tôi đặt tay lên vai cậu ấy, bất ngờ phát hiện ra thân thể này quá gầy yếu, bả vai gầy đến mức một bàn tay tôi cũng nắm trọn, cứ như chỉ cần hơi dùng sức một chút thôi là sẽ vỡ vụn ngay.
Mạc Bạch không nói gì, cậu ấy ôm mặt hít mấy hơi thật sâu. Tôi nghĩ tôi nên cho cậu ấy chút không gian, tìm đại cái cớ rồi bước ra ngoài.
So sánh với Mạc Bạch, có vẻ tôi rất hạnh phúc, luôn cảm thấy lúc trước mình nổi giận với cậu ấy thật không trưởng thành...
Nhiều lúc tôi cảm thấy, tư tưởng của thiếu niên mười sáu tuổi này còn trưởng thành hơn bạn đồng trang lứa rất nhiều, vì thế... cậu ấy cũng càng giỏi che giấu cảm xúc của mình.
Không thể không nói, tôi càng lúc càng có hứng thú với Mạc Bạch, bắt đầu tò mò phong cảnh mà cậu ấy nhìn thấy, muốn biết cuộc sống mà người mắc bệnh bạch tạng phải trải qua.
- ----------
Một chương ngắn ghê, chắc tui sẽ đẩy nhanh tiến độ...