Chương 47: Trước khi quen biết cậu Diệp

Khuôn mặt Lâm Uyên nở nụ cười, nhưng vô tình, anh ta lại nhìn về phía Diệp Thiên Bách, Chung Vân Hi và những người khác.

“Chuyện này quá đơn giản, đơn giản mà”

Lưu Quốc Đông liên tục cười nói.

“Vậy tôi về trước, phó hiệu trưởng Trình đang đợi tôi.”

Lâm Uyên nói, hai người hàn huyên vài câu liền rời đi.

Sau khi Lâm Uyên xoay người lại, sắc mặt anh ta trầm xuống.

“Anh Thiên Bách, vừa rồi ánh mắt của anh khi nhìn người đàn ông đó có chút kỳ lạ, hai người quen biết nhau sao?”

Sau khi ngồi vào bàn, Chung Linh Hi đến gần Diệp Thiên Bách, thấp giọng hỏi.

“Lâm Uyên hình như là bạn thuở nhỏ của anh, từ nước ngoài trở về. Nhưng anh không chäc chẳn, mặc dù có thể chỉ trùng tên mà thôi.” Diệp Thiên Bách nhỏ giọng nói.

“Em không nghĩ là tùng tên, trên đời này làm gì có nhiều sự trùng hợp như vậy?” Chung Linh Hi thì thào nói. “Có, tuy nhiên đó cũng không phải là vấn đề.”

Diệp Thiên Bách thờ ơ mỉm cười.

“Hóa ra người phụ nữ nhà họ Hạ chỉ vì người tên Lâm Uyên này mà bỏ anh Thiên Bách. Xem ra lần này nhà họ Hạ đã thiệt thòi rất lớn nha” Chung Linh Hi nói tiếp.

“Nhân tiện, cậu Diệp, tôi đã xem qua các tư liệu của cậu, không biết cậu muốn dạy ở khoa nào khi đến Đại học Quốc gia Giang Thành?”

Lúc này, Lưu Quốc Đông lên tiếng.

“Nếu được thì khoa y! Tôi giỏi y Trung Y và tôi cũng biết một số y học phương Tây. Từ khi tôi còn là một đứa trẻ, sư phụ đã dạy tôi y thuật và tôi cũng đã nghiên cứu hầu hết các bí mật y học kinh điển ở nước ta.”

Diệp Thiên Bách suy nghĩ một lát, sau đó thận trọng trả lời.

“Đương nhiên có thể. Thành thật mà nói, ngay từ ban đầu tôi cảm thấy cậu quen thuộc vì gần đây tôi có làm một dự án cần tra cứu rất nhiều tư liệu, trong đó có các bài luận văn của cậu.

“Khi đó, trong lúc nhất thời tôi không nhớ ra được, chỉ thấy có một loại cảm giác quen thuộc, tôi thật sự không ngờ cậu Diệp lại đạt được nhiều thành tựu như vậy ở độ tuổi trẻ đến thế”

Lưu Quốc Đông rất xúc động.

“Hiệu trưởng Lưu quá khen rồi, tôi chỉ nghiên cứu một chút mà thôi.”

Diệp Thiên Bách khiêm tốn nói. “Không, không, không, làm sao có thể gọi đó là nghiên cứu một chút được, với mọi người, sự tồn tại của cậu là cấp bậc Thái Sơn Bắc Đẩu”

“Thật ra tôi vẫn luôn có một ý tưởng chưa nghĩ thấu đáo, không biết cậu Diệp có thể đồng ý không?”

Lưu Quốc Đông sờ cằm như có điều suy nghĩ.

“Hiệu trưởng Lưu cứ việc nói.”

Diệp Thiên Bách cười nói.

“Cậu Diệp là một người giỏi toàn diện và trường chúng tôi là một trường đại học toàn diện. Trường đại học của chúng tôi là một trường đại học hạng nhất với đặc điểm quân sự, bao gồm một loạt các ngành.”

“Tôi hy vọng răng sau này có thể thỉnh thoảng mời cậu Diệp giảng dạy ở nhiều khoa khác nhau. Cậu Diệp là một người giỏi ở nhiều lĩnh vực và tôi hy vọng sẽ tận dụng tốt nhất có thể để mang lại lợi ích cho học sinh của chúng ta.”

“Đại học Quốc gia Giang Thành sẽ cung cấp nhân tài cho xã hội và quốc phòng hàng năm và nếu có sự giúp đỡ của cậu Diệp, tôi nghĩ chúng ta sẽ đào tạo ra được nhiều nhân tài hơn”

Sau khi Lưu Quốc Đông nghĩ xong, ông nói với giọng điệu nghiêm túc.

“Wì hiệu trưởng Lưu nghĩ rằng tôi có thể, cho nên tôi có thể thử” Diệp Thiên Bách nói bình thản.

“Hahaha... Thiên Bách, có thể gặp được Lưu lão đệ xem như thiên lý mã gặp Bá Nhạc.”

Chung Vân Hải cũng rất vui vẻ.

“Anh Chung, anh đừng nói như vậy, tôi thì đâu được xem là gì, anh chưa tận mắt nhìn thấy thông tin của cậu Diệp nên anh mới nói như vậy. Nếu anh đã đọc thông tin của cậu Diệp, anh sẽ thực sự hiểu thế nào là thiên tài trong số các thiên tài.”

“Trước khi quen biết cậu Diệp, tôi đã lo lắng cậu Diệp. không xứng với trường chúng tôi, nhưng sau khi quen cậu Diệp, tôi phát hiện là trường chúng tôi mới không xứng với một nhân tài như cậu Diệp.”

Lưu Quốc Đông xúc động nói.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, người phục vụ mang thức ăn tới.

“Cậu Lưu, hay là chúng ta ăn trước đi. Đến giờ này, chắc hẳn mọi người đều đã đói rồi” Chung Vân Hải nói.

“Được, được.”

“Nhân tiện, cậu Diệp, còn một điều nữa tôi muốn nhắc. nhở cậu” Lưu Quốc Đông nhớ tới cái gì đó, tiếp tục nói.

“Vâng? Có chuyện gì sao? Ông cứ nói đi” Diệp Thiên Bách nghe vậy liền hỏi.