Chương 38: Có phải chúng ta đã làm điều gì sai

“Tôi đã nói rồi, chủ tịch không có trong văn phòng, ông ấy vừa đi ra ngoài rồi”

“Hơn nữa, bên trên đã ra lệnh, chúng tôi không thể nhận quà của cô, đây là những lời mà chủ tịch để lại.”

Dáng vẻ của nhân viên lễ tân giống như giải quyết chuyện chung.

“Cái này...” Hạ Thanh Nguyệt sững sờ. “Cô Hạ, mời đi!”

Một nhân viên lễ tân khác làm động tác mời với nụ cười trên khuôn mặt.

Thấy vậy, Hạ Thanh Nguyệt chỉ có thể rời khỏi đại sảnh cùng với những cấp dưới của mình.

“Tiểu thư, chuyện này là sao? Vì sao người của Tập đoàn Khải Sinh lại nói răng không gặp chúng ta nữa, không phải những lần hợp tác trước đều rất vui vẻ sao? Họ cũng thường nhường cho chúng ta được lợi.”

“Có phải chúng ta đã làm điều gì sai khiến họ tức giận không?”

Một cấp dưới tỏ vẻ bối rối.

“Tôi không biết, nếu tôi biết, tôi còn phải đến đây cầu khiến người ta sao?”

Khuôn mặt của Hạ Thanh Nguyệt vô cảm, tất cả các dấu hiệu cho thấy lần này Tập đoàn Khải Sinh rất nghiêm túc trong việc cắt đứt quan hệ với nhà họ Hạ.

Chỉ là, tại sao lại như vậy? Cơ hội đến với nhà họ Hạ rất khó hiểu và biến mất cũng rất khó hiểu. Ba năm trước, Tập đoàn Khải Sinh đích thân tìm tới

cửa, cho nhà họ Hạ một cơ hội phát triển.

Nhưng ba năm sau, Tập đoàn Khải Sinh lặng lẽ rời đi, thậm chí còn không để lại lý do, rốt cuộc vì sao.

“Tiểu thư, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?” Cấp dưới hỏi.

“Chúng ta chỉ có thể chờ đợi. Chờ Tập đoàn Khải Sinh đưa ra lời giải thích vào ba ngày sau.”

Hạ Thanh Nguyệt nói một cách bất lực. “Chúng ta trở về trước đi!”

Hạ Thanh Nguyệt dứt lời, dẫn đầu rời đi. Lúc này ở Đại học Quốc gia Giang Thành.

Diệp Thiên Bách lái xe vào trường, sau đó tìm một chỗ để xe. Suốt cả quá trình này bọn họ rất hấp dẫn sự chú ý.

Vì chiếc xe sang trọng quá mức chói mắt.

Diệp Thiên Bách vốn là một người tương đối không thích gây sự chú ý nhưng bây giờ anh lái xe cho nhà họ Chung, chỉ có thể là khách theo ý chủ.

“Đi thôi, chúng ta đi lên.”

Chung Vân Hải xuống xe trước, sau đó nói với hai người họ.

Sau đó, Diệp Thiên Bách và Chung Linh Hi đi lên lầu.

“Thiếu Hạo, thằng nhóc này là ai vậy? Sao lại đi chung xe với Linh Hi?”

Lúc này, cách đó không xa, khi nhìn thấy Diệp Thiên Bách và những người khác rời đi, một thanh niên cà lơ phất phơ hỏi.

“Chính là anh ta.”

Vẻ mặt của người thanh niên được gọi là Thiếu Hạo lạnh lùng, nhìn bóng lưng Diệp Thiên Bách nghiến răng.

“Thiếu Hạo, cậu quen người này à?” Người thanh niên hỏi. “Tối hôm qua, Tiểu Hi đăng lên bài viết, người này và cô ấy

dường như rất thân mật, Tiểu Hi còn gọi anh ta là anh, không biết có quan hệ gì.”

Khuôn mặt của người thanh niên được gọi là Thiếu Hạo càng ngày càng lạnh lùng.

“Thiếu Hạo, nếu tên này dám cướp phụ nữ của cậu, tôi, Ngô Đông sẽ là người đầu tiên không chấp nhận”

Thanh niên cà lơ phất phơ vỗ ngực, dáng vẻ rất trượng nghĩa.

“Cướp phụ nữ với Vạn Thiếu Hạo tôi, e rằng anh ta không có bản lĩnh như vậy.”

Vạn Thiếu Hạo lạnh lùng nói.