Chương 28: Bà nghe nói cháu ly hôn

“Hạ Thanh Nguyệt, cha em là chú hai của chị mà chị nói chuyện với ông ấy như vậy. Chị không xem trọng người lớn, vậy trong lòng chị chắc hẳn cũng không có bà nội đúng không?” Hạ Huy nói.

“Chị không muốn nói chuyện vớ vẩn với em, nếu em muốn tìm hiểu về nhân phẩm của chị thì tự mình nghiên cứu đi.”

“Bà nội, cháu chỉ muốn hỏi bà, bà đến gặp cháu là để điều tra nhân phẩm của cháu sao?”

Hạ Thanh Nguyệt nhìn bà cụ hỏi.

“Thằng hai, còn có Hạ Huy, bà để hai đứa nói chuyện chưa? Hai đứa vội vàng nói như vậy thì có cách nào tốt để giải quyết tình trạng khó khăn hiện tại của gia tộc không? Nếu có thì bà sẽ để hai đứa nói cho đã.”

Bà lão chống nạng trên mặt đất, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Hạ Kiến Nhân và Hạ Huy nghe vậy, há to miệng, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Mặc dù nhà họ Hạ là một gia tộc lớn ở Giang Thành nhưng bối cảnh của Tập đoàn Khải Sinh thậm chí còn thâm sâu hơn, rất khó để họ gặp được quản lý cấp cao của Tập đoàn Khải Sinh.

Trong nhà họ Hạ, chỉ có Hạ Thanh Nguyệt là người duy nhất có thể giao tiếp với quản lý cấp cao của Tập đoàn Khải Sinh.

Đây là điều mà mọi người đều không thể hiểu được. Ngoại trừ việc Hạ Thanh Nguyệt xinh đẹp hơn một chút thì không có gì đặc biệt, tại sao người của Tập đoàn Khải Sinh chỉ nói chuyện kinh doanh với mình cô?

“Nếu đã không có cách nào thì im lặng cho bà, bà không muốn nghe những lời vô nghĩa.”

Sau khi mọi người đã yên tĩnh lại, bà cụ nói tiếp.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí càng thêm im lặng.

“Thanh Nguyệt, việc Tập đoàn Khải Sinh hủy bỏ hầu hết các dự án xảy ra gần như vào lúc đã tan tầm. Chuyện này xảy ra quá đột ngột và không có bất kỳ cảnh báo nào trước.”

“Chúng ta đã nghe ngóng và hỏi thăm nhiều nơi nhưng vẫn không tìm được lý do. Cháu cũng biết người của Tập đoàn Khải Sinh luôn rất lạnh lùng và chỉ có cháu mới có thể giao tiếp với họ.”

“Trong những năm qua, nhờ hợp tác với Tập đoàn Khải Sinh mà nhà họ Hạ đã phát triển mạnh mẽ. Nếu không có dự án của Tập đoàn Khải Sinh, nhà họ Hạ của chúng ta có lẽ sẽ phải quay trở lại tình trạng của ba năm trước.”

Bà cụ nhìn Hạ Thanh Nguyệt và nói một cách lo lắng.

“Việc kinh doanh của nhà họ Hạ chúng ta chủ yếu là nguyên liệu dược phẩm và thuốc. Còn kinh doanh dược phẩm chỉ là một trong những mảng thuộc Tập đoàn Khải Sinh. Ngay cả khi toàn bộ dự án bị dừng lại thì cũng không là gì với họ.”

“Nhưng với chúng ta mà nói, đó là đòn trí mạng.”

“Cho nên, Thanh Nguyệt, cháu cũng không liên lạc được với người của Tập đoàn Khải Sinh sao? Thật sự không biết chút manh mối nào sao?” Bà cụ tiếp tục hỏi.

Nhưng Hạ Thanh Nguyệt vẫn bất lực lắc đầu.

“Bà nội, khi cháu liên lạc với họ thì cũng đã trễ rồi, có lẽ họ đã tan làm.”

Hạ Thanh Nguyệt hơi cúi đầu xuống, có chút không chắc chắn.

Nhưng với nguyên nhân này, cô cũng biết là không thể đứng vững, chỉ là tự an ủi mà thôi.

Trước đây, bất cứ khi nào có trường hợp khẩn cấp, về cơ bản cô đều có thể liên lạc với họ.

“Cũng chỉ có thể nghĩ như thế. Nếu vậy, ngày mai khả năng cần cháu đến đó một chuyến, trực tiếp đến Tập đoàn Khải Sinh, mang theo nhiều tiền và quà cáp và tốt nhất là gặp được Chung Vân Hải.”

Bà cụ thở dài một hơi, rất bất lực.

Mọi chuyện đã như vậy, thảo luận thêm cũng vô ích.

“Bà nghe nói cháu ly hôn với Diệp Thiên Bách rồi?”

Bà cụ đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy.”

Hạ Thanh Nguyệt hơi cúi đầu.