Chương 14: Nếu có thể cả đời thì tốt biết mấy

Sau khi liên tục đấu tranh nội tâm, cuối cùng Hạ Thanh Nguyệt vẫn bấm số điện thoại của Diệp Thiên Bách.

Nhiều năm qua, trừ phi có chuyện đặc biệt quan trọng cần phân phó cho Diệp Thiên Bách, nếu không cô sẽ không bao giờ chủ động gọi điện thoại cho anh.

Chỉ là sau khi gọi đi, đầu bên kia điện thoại truyền tới thông báo điện thoại đối phương đã tắt máy.

Sau khi nghe thấy âm thanh nhắc nhở, Hạ Thanh Nguyệt đặt điện thoại xuống, tiếp tục nằm gục xuống bàn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không biết tại sao, trong khoảng thời gian này, cô luôn cảm thấy bồn chồn bất an, cả người có cảm giác rất kỳ lạ.

"Reng…"

Đột nhiên, điện thoại của cô lại rung lên, cô giật mình, lập tức mở điện thoại ra.

Chỉ có điều khi cô thấy điện thoại rung là do tin nhắn Zalo của bạn tốt Hạ Nguyệt của cô gửi đến, trong lòng cảm thấy mất mát.

Hạ Thanh Nguyệt đột nhiên có cảm giác bản thân có chút buồn cười, rốt cuộc là cô đang mong chờ cái gì? Mong chờ Diệp Thiên Bách trở về cầu xin cô, cầu xin cô đừng ly hôn với anh ta sao?

Nghĩ đến đây, cô vẫn mở Zalo ra xem tin nhắn do Hạ Nguyệt gửi đến.

"Chị em tốt của tôi ơi, chúc mừng cô đã lấy lại được tự do nha, vứt bỏ được cái tên phế vật kia!"

"Sao nào, lúc nào thì cho chị em một cái hẹn, cùng nhau ra ngoài ăn mừng một chút?"

Hạ Nguyệt gửi tới hai tin nhắn.

"Quên chuyện ăn mừng đi, mấy ngày nay bận rộn, ngày mai công ty còn có việc."

"Hai ngày sau còn phải tới Đại học Quốc gia Giang Thành, có một buổi tọa đàm khá quan trọng."

Hạ Thanh Nguyệt uyển chuyển từ chối.

"Hả? Vậy được rồi, chừng nào cô rảnh thì báo tôi. Lần này, để chúc mừng cô có được cuộc sống mới, chị em tụi tôi sẽ chiêu đãi cô."

"À đúng rồi, tôi nghe nói thanh mai trúc mã của cô sắp từ nước ngoài trở về, lại còn là du học bậc tiến sĩ, anh ấy sẽ giảng dạy ở Đại học Quốc gia Giang Thành, đến lúc đó có muốn giới thiệu một chút không, để các chị em giúp cô đánh giá một chút?"

Hạ Nguyệt lại gửi đến một tin nhắn khác.

"Chỉ là bạn từ nhỏ thôi, tôi không có cảm giác gì với anh ấy cả, các cô đừng có buôn chuyện quá."

Hạ Thanh Nguyệt hơi kiệt sức.

"Thôi không nói nữa, khuya nay tôi còn có việc phải làm, nghỉ mắt một lát đây."

Hạ Thanh Nguyệt không muốn nói thêm gì nữa.

"Được rồi, được rồi, vậy qua mấy ngày nữa chúng ta lại liên lạc."

Hạ Thanh Nguyệt lại đặt điện thoại xuống, nằm trên ghế, nhắm mắt lại.

Khu biệt thự cao cấp Giang Đài, Giang Thành.

Lúc này, Chung Linh Hi vẫn còn ở trong phòng giúp Diệp Thiên Bách cài điện thoại di động, đầu tiên là cô nhét thẻ điện thoại của Diệp Thiên Bách vào điện thoại di động mới, sau đó giúp Diệp Thiên Bách đăng ký Zalo, thêm Zalo và số điện thoại của cô và ông nội cô vào.

Sau đó đổi biệt danh của cô trên điện thoại Diệp Thiên Bách thành "Nhỏ".

Cuối cùng, cô lưu số điện thoại của Diệp Thiên Bách vào điện thoại của cô.

Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Chung Linh Hi cũng phát hiện điện thoại di động của Diệp Thiên Bách nhận được rất nhiều tin nhắn cũng như cuộc gọi nhỡ, nhưng cô không nhìn tới.

Suy cho cùng, đây là quyền riêng tư của Diệp Thiên Bách.

Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến mùi thức ăn, khiến cảm giác thèm ăn tăng cao, vì vậy cô dứt khoát ném điện thoại di động của Diệp Thiên Bách xuống rồi trực tiếp đi ra ngoài.

"Wow, anh Thiên Bách, anh làm nhiều món ngon quá."

Nhìn thấy một bàn đồ ăn, Chung Linh Hi có chút sửng sốt.

“Còn hai món nữa, sắp xong rồi, em ăn trước đi.”

Giọng nói của Diệp Thiên Bách truyền đến từ phòng bếp.

"Được được, vậy em không khách khí, he he…"

Chung Linh Hi cao hứng, lập tức cầm đũa lên chuẩn bị ăn.

Chỉ là, lúc này, cô nghĩ đến cái gì đó, bỗng dừng động tác lại.

"Không được, đồ ăn ngon đủ sắc hương vị thế này trước tiên phải chụp ảnh để đăng Zalo."