Chương 11: Có thể sử dụng là được rồi

Chung Linh Hi đi đến bên cạnh Diệp Thiên Bách.

"Bây giờ anh không rảnh tay, điện thoại ở trong túi bên trái, em lấy giúp anh đi."

Diệp Thiên Bách nói trong lúc bận rộn.

"Được."

Chung Linh Hi nghe vậy liền đút tay vào túi bên trái của Diệp Thiên Bách.

Vì vậy, khoảng cách giữa hai người trở nên rất gần, Diệp Thiên Bách có thể ngửi thấy mùi hương nữ tính trên người Chung Linh Hi, Chung Linh Hi có thể cảm nhận được hơi thở nam tính trên người Diệp Thiên Bách.

Chung Linh Hi đưa tay vào rất lâu nhưng vẫn chưa rút ra.

"Khụ… khụ, lấy được chưa?"

Diệp Thiên Bách cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

"Anh Thiên Bách, nam nữ thụ thụ bất thân, em làm như vậy có phải có chút không tốt không?" Chung Linh Hi đột nhiên hỏi.

Nhưng bàn tay cô đã đưa vào, mà còn đưa vào hơi lố.

Diệp Thiên Bách nghe vậy liền đen mặt lại, cô gái này có chút… hay là cô ấy cố ý?

Mấy cô gái ngày nay sao đều tinh quái như vậy, rất táo bạo, lại còn chủ động nữa.

"Ồ, xin lỗi, em lấy được rồi nè, he he."

Sau khi Chung Linh Hi sờ soạng một lúc, cuối cùng cũng hài lòng lấy điện thoại di động của Diệp Thiên Bách ra.

"Anh Thiên Bách, sao anh vẫn dùng kiểu điện thoại này?"

Sau khi lấy điện thoại ra, Chung Linh Hi có chút kinh ngạc, điện thoại di động của Diệp Thiên Bách cũng quá cũ rồi, là loại đồ cũ hơn mười năm trước.

"Gọi được là được rồi."

Diệp Thiên Bách gượng cười.

"Như vậy sao được, điện thoại thế này thậm chí còn không dùng được Zalo. Trong nhà có nhiều di động lắm, em đổi cái khác cho anh."

Chung Linh Hi nhìn chiếc điện thoại cũ trong tay rồi lắc đầu.

"Có thể sử dụng là được rồi."

Diệp Thiên Bách vẫn nói như vậy.

"Không được, em đi đổi cho anh cái khác, yên tâm, em giúp anh."

Chung Linh Hi nói xong liền rời đi. Cô trở về phòng, bắt đầu đổi điện thoại cho Diệp Thiên Bách, đầu tiên là lấy thẻ điện thoại ra, sau đó bắt đầu lăn lộn các mục trong điện thoại.

Diệp Thiên Bách đang bận nấu ăn trong bếp.

Lúc này đã là bảy tám giờ tối.

Giang Thành, khu biệt thự thảm cỏ xanh.

Bởi vì trong những năm qua Hạ Thanh Nguyệt đã nhiều lần giành được các dự án lớn về cho gia tộc, sự phát triển của nhà họ Hạ thậm chí có thể nói là cực nhanh, thế nên địa vị của Hạ Thanh Nguyệt trong nhà họ Hạ cũng được nâng lên theo.

Hai năm trước, gia đình Hạ Thanh Nguyệt chuyển đến biệt thự trong khu biệt thự thảm cỏ xanh.

Đúng lúc này, một chiếc BMW X5 đậu trước cổng biệt thự, Hạ Thanh Nguyệt giẫm lên đôi giày cao gót vội vàng xuống xe đi vào biệt thự.

"Mẹ, bố? Đã xảy ra chuyện gì? Tập đoàn Khải Sinh và chúng ta luôn có mối quan hệ cực kỳ tốt, sao lại đột nhiên kết thúc dự án?"

Hạ Thanh Nguyệt vừa vào cửa liền sốt ruột hỏi.

Lúc này, Mã Quế Phương và Hạ Đông Quốc đang ngây người ngồi ở hai bên bàn, thức ăn trên bàn gần như đã nguội lạnh nhưng họ không hề muốn ăn chút nào.

"Thanh Nguyệt, con về rồi!"

Thấy Hạ Thanh Nguyệt đi đến, Mã Quế Phương mới phản ứng lại.

"Thanh Nguyệt, chúng ta cũng không biết nguyên nhân cụ thể. Bà con nói bây giờ có vội vàng cũng vô dụng. Tập đoàn Khải Sinh không nghe điện thoại, tin nhắn cũng không trả lời, ngày mai cần con trực tiếp đến đó một chuyến mới biết được. Dù sao thì các dự án bên phía Tập đoàn Khải Sinh đều do con phụ trách."

Hạ Đông Quốc nói với vẻ mặt sa sút tinh thần.

Nghe vậy, Hạ Thanh Nguyệt nhìn đồng hồ, thấy đã hơn bảy giờ tối.

"Nếu họ không trả lời điện thoại hoặc tin nhắn thì có thể là do họ đã tan làm. Ngày mai con mới có thể đến đó."

Hạ Thanh Nguyệt ngồi xuống thở nhẹ một hơi.

"Thanh Nguyệt, con cũng không cần quá lo lắng, chúng ta và Tập đoàn Khải Sinh luôn hợp tác rất vui vẻ, quan hệ của con với họ cũng rất tốt, ngày mai con đến đó nói chuyện một chút, nhất định có thể giải quyết vấn đề, không phải mấy năm qua Tập đoàn Khải Sinh lúc nào cũng tạo điều kiện thuận lợi cho chúng ta sao?"

Mã Quế Phương múc cho Hạ Thanh Nguyệt một chén súp, an ủi nói.

"Mẹ con nói rất đúng, chúng ta ăn cơm trước đi. Bà con bảo mười giờ tối nay chúng ta sẽ họp, chuyện này không thể trì hoãn, đến lúc đó mọi người cùng nhau thương lượng một chút xem phải giải quyết những chuyện này thế nào."

Hạ Đông Quốc cũng nói lời an ủi, nhưng Hạ Thanh Nguyệt vẫn không có cảm giác muốn ăn.

"Anh rể, chị, bố, mẹ, con về rồi. Anh rể sao thế? Không nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn, thế nên người ta phải tự bắt taxi về."

Lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói êm tai, là Hạ Tiểu My đã trở về, cô nàng hùng hùng hổ hổ đi vào nhà.