Anh bế Mục Thu Nghi từ ghế sofa đi thẳng ra cửa.
Vừa ra khỏi cửa liền nghe thấy ngoài hành lang có tiếng bước chân hỗn loạn, có ít nhất mười mấy người đang đi tới.
Có điều đây cũng chính là lý do tại sao Mạc Phong nói sau này sẽ có người vào hầu hạ Trần Lượng, bởi vì anh đã sớm đoán được nhóm người bị thả đi trước đó sẽ ra ngoài báo tin.
Vậy nên anh liền tương kế tựu kế.
Một nhóm phục vụ ở quán rượu chạy tới, Mạc Phong bắt đầu mắng họ: “Tôi sẽ dẫn cô gái này đi thuê một căn phòng ngon nghẻ trước, cậu Trần có dặn là trong phòng có một gã không biết điều, cứ chỗ hiểm mà đánh cho cậu ấy!”
“Cậu Trần đang ở đâu?”, một thanh niên đi phía trước hỏi.
Bốp…
Mạc Phong không giải thích thì đã tát vào mặt hắn một cái: “Cậu Trần đi đầu tôi lại phải khai báo với cậu à? Bảo các cậu làm cái gì thì làm cái đó đi. Cậu Trần nói rồi, chỉ cần các cậu dạy dỗ tên đó một trận ra trò thì lương cuối năm sẽ tăng gấp đôi!”
“Lương… tăng gấp đôi lương? Thật sao?”, mọi người thốt lên với vẻ ngây ngất trên gương mặt.
Tiền thật là thứ khốn nạn, càng nhiều càng mê.
Vừa nghe đến tiền, tất cả mọi người đều tràn đầy năng lượng.
Nhìn thấy vẻ mặt cười toe toét của những người này, Mạc Phong không khỏi lắc đầu bất lực.
He he, dự là đêm nay sẽ để lại cho Trần Lượng một ấn tượng rất sâu sắc đây! Mời đọc truyện trên Truyện App
Anh cũng không nấn ná lại nữa mà bế Mục Thu Nghi chạy ra khỏi câu lạc bộ, còn nhóm phục vụ thì tiến vào phòng VIP với vẻ mặt mang nụ cười xấu xa.
Chỉ thấy bên trong có một người bị trói như một con sâu bướm, quần áo xộc xệch và bị trùm kín đầu.
He he.
Như thế này có mà mẹ đẻ cũng chả nhận ra nổi, ai biết người bị trói không thể cử động được ở đây lại là Trần Lượng chứ?
“Các anh em, ra tay đi, cậu chủ đã nói rồi, ai đánh càng mạnh thì tiền thưởng càng nhiều. Người anh em này đừng có trách chúng tôi nhé!”
Nghe vậy, Trần Lượng lập tức giãy dụa.
Bây giờ anh ta dường như đã hiểu những lời của Mạc Phong lúc nãy có nghĩa là gì.
Một người phục vụ tiến lên đá một cái: “Kêu cái con khỉ, đánh cho tôi! Ai bảo mày không biết điều dám đắc tội với cậu chủ của chúng tạo, muốn chết mà không xem ngày này!”
“Đá chết mày này!”
“Uuuuu…”
“Còn kêu à, xem ra đánh vẫn chưa đủ nhỉ”
Ánh trăng sáng ngời.
Mạc Phong đặt Mục Thu Nghi lên ghế phụ và lái xe về phía biệt thự.
“Nóng quá… nóng quá… chồng ơi … em nóng quá..”, Mục Thu Nghi đang ngồi ở ghế phụ mơ màng kêu lên.
Tay cô vẫn đang quơ xung quanh, như thể người đang khát tìm nước.
Ế?
Chồng?
Đột nhiên, Mục Thu Nghi quơ bừa tay nắm phắt lấy thứ giữa hai chân Mạc Phong.
“Ái da, không được cầm chỗ đó! Anh còn đang lái xe mà, em có thể dừng lại chút được không!”, Mạc Phong suýt nữa thì khóc, Mục Thu Nghi đã say nên ra tay không biết nặng nhẹ gì, cú tóm của cô khiến anh đau đến mức suýt nữa thì đạp phanh gấp.
Anh thầm mắng mỏ mười tám đời tổ tiên ông bà của Trần Lượng đã cho vợ mình uống thuốc kí©ɧ ɖụ©.
Loại bột này có nguồn gốc từ châu Âu, có tác dụng tương tự như thuốc mê nhưng được pha thêm những thứ có thể khơi dậy ham muốn và những chất có thể khiến người ta sinh ra sự hưng phấn.
Chỉ cần một chút thôi cũng đủ khiến hai con heo nái trưởng thành lên cơn, khiến cơ thể tiết ra quá nhiều dopamine, từ đó đạt được hiệu ứng khao khát khác giới.
Rõ ràng bây giờ tác dụng của thuốc đã thực sự phát huy, cơ thể Mục Thu Nghi uốn éo đến nao lòng, khiến Mạc Phong nhìn mà như mở cờ trong bụng.
Với cơ thể quyến rũ này, cùng với khuôn mặt xinh đẹp hơi say đó, thỉnh thoảng âm thanh run rẩy lại phát ra từ trong miệng.
Trời ơi, một người đàn ông đang hừng hực mạnh mẽ như anh làm sao có thể chịu đựng được!
Anh tăng tốc độ lên tới một trăm tám mươi dặm, may mà anh đi đường lớn ven sông, tuy rằng có hơi xa, nhưng lại ít xe cộ.
Bình thường mà lái xe nhanh giống như Mạc Phong sẽ bị tóm là cái chắc.
Sau một vòng dài, cuối cùng cũng về tới khu biệt thự Nam Sơn.
Anh bế Mục Thu Nghi, đá cửa và chạy thẳng lên lầu, Tống Thi Vũ đang ngồi ở phòng khách uống cà phê ngẩn cả người ra.
“Này! Thu Nghi làm sao thế?”, Tống Thi Vũ phản ứng lại, đứng dậy nhìn bóng lưng của Mạc Phong và hét lên.
Nhưng anh cũng không thèm nhìn cô ấy mà xoay thẳng người bước vào phòng.
Vừa bước vào, lúc này Mạc Phong liền ló đầu ra: “Đun một ít nước nóng, tôi hơi khát!”
Sau đó, cánh cửa bị đóng sập lại và khóa trái.
Đôi mắt xinh đẹp của Tổng Thi Vũ lúc này đột nhiên mở to, trai đơn gái chiếc ở chung với nhau cũng đã đành, lại còn khóa trái cửa nữa.
“Nếu anh dám làm gì với Thu Nghi, bà đây sẽ gϊếŧ anh!”, cô ấy lôi con dao nhà bếp từ trong bếp chạy ra.
Lúc này, ở trong phòng.
Mạc Phong nhẹ nhàng đặt Mục Thu Nghi xuống giường, lắc đầu không nói nên lời khi nghe thấy tiếng hét ngoài cửa: “Đầu có vấn đề à? Người phụ nữ ngu ngốc!”
Lúc này, bóng đen trên giường chợt bật dây.
Mục Thu Nghi vòng tay qua cổ Mạc Phong, môi run rẩy nhìn anh, giọt nước mắt quyến rũ long lanh trong đôi mắt như hai vầng trăng khuyết: “Chồng ơi… em… em…”
“Em… em cứ như vậy anh thật sự không nhịn được nữa đâu…”, Mạc Phong lúc này cảm giác mình sắp bùng cháy rồi, lần đầu tiên anh đối mặt với một người phụ nữ, anh lại cảm thấy sợ hãi!
Thuốc kí©ɧ ɖụ© này thực ra rất dễ giải, chỉ cần khiến cô ấy tiêu hao thể lực bên trong là được.
Làm thế nào để tiêu hao thể lực từ phía trong?
Cách tốt nhất chỉ có một, đó là lên giường! Mời đọc truyện trên Truyện App
Làm chuyện giữa đàn ông và phụ nữ là sự tiêu hao của cả hai bên, và chỉ bằng cách này, tất cả các chất độc trong đó mới có thể được hòa tan.
Mười phút sau, Mạc Phong đã ngồi ở đầu giường, mồ hôi nhễ nhại.
Anh nhặt quần áo vương vãi dưới đất rồi mò mẫm gói thuốc lá, anh lặng lẽ châm một điều rồi rít một hơi dài.
TruyenHDGiờ anh cảm thấy thật là thoải mái biết bao khi được hít thở thông thuận.
Anh cúi đầu nhìn Mục Thu Nghi, người đang để lộ làn da trắng như tuyết, anh nhẹ nhàng đắp chăn lên cho cô.
Vừa rồi anh không hề làm chuyện đó, thay vào đó anh đã dùng kim bạc đẩy chất độc ra ngoài, cơ hội thành công của việc làm này cũng rất lớn nhưng tác dụng phụ đối với người thi triển thì không nhỏ.
Trong ít nhất ba ngày nữa, thể lực của Mạc Phong sẽ giảm mạnh, có thể chỉ còn chưa đầy một phần năm so với ban đầu.
Anh cần nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe trong vài ngày, và dùng các thứ bổ dưỡng để phục hồi dần dần.
Tuy nhiên, làn da của Mục Thu Nghi cũng sẽ căng bóng, nhẵn nhụi hơn vì Mạc Phong đã đưa nội lực của mình vào cơ thể CÔ.
“ầy, thật là kinh khủng mà, làm tiêu hao hết nội lực của mình. Xem ra mấy ngày sau này phải khiêm nhường một chút rồi!”, Mạc Phong rít một hơi thuốc lá và nhả khói ra. Anh xoay người hôn lên trán Mục Thu Nghi: “Anh sẽ khiến em đường đường chính chính làm người phụ nữ của anh, chứ không phải dựa vào thứ trò vặt này để quan hệ!”
Lúc này, một bóng đen ở cửa cứ lượn qua lượn lại, bộ dạng vô cùng lo lắng.
Vù…
Anh bước đến phía trước và mở cửa ra, nhưng một con dao phay đang lao tới.
Cơ thể Tống Thi Vũ hơi ngã xuống, con dao tự nhiên cũng mất đi độ chuẩn xác, nó đâm thẳng về phía đầu Mạc Phong.