Chương 37

Sau cái tát đó, cái mông của chú chó Bull run lên một chút.

“Nhìn mày đi, mập lên rồi đấy, sau này còn về châu Âu thế nào được?”

Chú chó Bull dường như nghe hiểu được một chút, nó sủa một tiếng và nóng nảy đứng lên, lúc đi nó còn trừng mắt nhìn anh một cái.

Ngoại trừ việc không nói chuyện được ra thì suy nghĩ của anh chàng này cũng gần giống như con người.

Trước tiên Mạc Phong đứng dậy sửa sang, dù chỉ là một bảo vệ con con thôi nhưng vẫn cần phải có hình tượng!

Sáng sớm anh đã vào nhà vệ sinh bắt đầu cạo râu, đánh răng rửa mặt.

Một lúc sau, trên tầng hai cũng có tiếng sột soạt.

Cánh cửa phía Nam mở ra, Tổng Thi Vũ mặc một bộ đồ ngủ màu hồng bước ra ngoài với vẻ buồn ngủ: “A, đại tiểu thư của mình ơi, cậu dậy sớm thể làm gì?”

Lúc này, cánh cửa phía Đông cũng mở

“Cậu đang nói cái gì vậy, không phải mình cũng vừa mới tỉnh dậy thôi sao?”, Mục Thu Nghi cũng ngáp một cái, vẻ mặt mộng du.

“Vậy thì ai đang ở trong bếp?”, Tống Thi Vũ uể oải gãi đầu rồi nói.

Trong chốc lát.

Hai người phụ nữ trở nên tỉnh táo hơn một chút, cùng đưa mắt nhìn nhau rồi ánh mắt đều hướng về phía phòng bếp.

Mạc Phong bước ra khỏi phòng bếp, hai tay bưng hai đĩa thức ăn: “Dậy rồi đấy à? Mau xuống nhà ăn cơm đi!”

Bánh mì, sữa nóng, trứng gà, còn có cả thịt xông khói.

Món trứng chiên trên đĩa này khiến hai người phụ nữ càng thêm bối rối.

Chiên trứng rất đơn giản nhưng làm sao để chiên được trứng hình trái tim như thế này chứ?

“Được đó nha, món trứng chiên này khá đẹp mắt đấy! Xem ra anh đúng là cũng biết tán gái đấy!”, Tống Thi Vũ nhìn Mạc Phong rồi lại nhìn Mục Thu Nghi cười đều.

Khuôn mặt của Mục Thu Nghi không có biểu cảm gì, vẫn là dáng vẻ cao ngạo, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể với tới được.

“Cậu im ngay, nhiều đồ ăn như vậy mà vẫn không ngăn được cái miệng của cậu sao?”, cô trừng mắt nhìn Tổng Thi Vũ rồi cáu kỉnh nói.

Đúng vào lúc cô đang chuẩn bị ăn thì Mạc Phong đã cầm cái đĩa trước mặt cô mang đi mất.

Anh nhếch mép cười nói: “Vợ à, cái này không dành cho em, bữa sáng của em ở đây cơ!”

Nói rồi anh lại bưng một cái đĩa khác từ trong bếp và bước ra: “Bít tết sốt tiêu đen, tôm Argentina và một cốc ngũ cốc giàu canxi!”

“Chà! Tại sao cùng là bữa sáng mà đãi ngộ lại khác nhau lớn như vậy?”, Tống Thi Vũ ngạc nhiên tròn xoe mắt nói.

Mạc Phong quay đầu nhướng mày: “Có đố kỵ thì cũng đi tìm bạn trai đi. Có điều một người đàn ông vừa đẹp trai vừa tài giỏi, vừa giỏi ngoại giao và làm được việc bếp núc, văn võ song toàn như tôi sợ là chỉ có vợ tôi mới xứng đáng có được thôi”.

“Anh……

Tống Thi Vũ tức sùi bọt mép, mới sáng ngày ra đã phải nhìn bọn yêu nhau rồi!

“Thôi được rồi, dạo này tôi đang giảm cân, Thi Vũ ăn đi!”, Mục Thu Nghi đẩy cái đĩa qua và cười khúc khích.

Tống Thi Vũ phấn khích vỗ tay: “Thật sao? Vậy thì mình không khách sáo nữa!”

Mạc Phong còn định nói gì đó, nhưng động tác của người phụ nữ này quá nhanh, anh còn chưa kịp nói gì, Tống Thi Vũ đã bưng đĩa thịt bò đi mất.

Lúc này, bên trong một ngôi nhà nhỏ ở phía Nam thành phố.

Tô Nguyệt cũng đang ăn sáng, nhưng cả hai mắt đều bị thâm quầng, trông còn đen hơn cả ngày hôm qua.

Một ông cụ mặc áo dài khăn đóng chậm rãi bước xuống cầu thang, tóc ông cụ bạc trắng nhưng cơ thể trông vẫn rất rắn rói.

Khi ông cụ bước đi, từng bước tựa như gió, mang một thứ hơi thở xào xạc.

“Nguyệt Nhi, nhìn thần sắc của cháu không được tốt lắm, sao vậy? Đêm qua ngủ không ngon sao?”, ông cụ chống tay lên lưng cười khúc khích.

Nghe thấy vậy.

Tô Nhạc đang suy nghĩ miên man liền hơi ngẩng đầu lên: “Ông nội? Tối hôm qua cháu tập luyện ngủ hơi muộn, cho nên ”

“Chuyện gì cũng không thể ăn xổi ở thì được. Trên đời này không có thiên tài, chỉ có kẻ tầm thường không ngừng nỗ lực! Có chừng có mực là được rồi!”, ông cụ Tô chống hông dạy cháu.

Không có thiên tài?

Đôi mắt xinh đẹp của Tô Nguyệt đảo một hồi, cô ta để đũa trong tay xuống, quay đầu nghiêng người về phía trước: “Ông ơi, ông nói xem, chỉ cần một cú đấm là có thể đánh bay người ta ra xa mười mét, hơn nữa tốc độ di chuyển thậm chí camera còn không kịp ghi lại. Một người như vậy có thể ở trình độ như thế nào?”

“Không thể nào! Ông nội của cháu đã luyện võ gần ba mươi năm, một cú đấm nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh người bay ra xa khoảng hai mét. Sáng sớm cháu đã bịa ra trò đùa để chọc cười ông nội sao?”, ông cụ Tô vuốt vuốt râu và bật cười nói.

Nếu là ở quá khứ, chắc chắn Tô Nguyệt cũng không cho rằng có người như vậy tồn tại trên đời.

Nhưng ngày hôm qua cô ta đã tận mắt chứng kiến, Mạc Phong đá người ta một phát bay xa làm vỡ tan cả kính cường lực.

Điều quan trọng nhất là tốc độ của máy ảnh đã để ở mức chậm lại cả trăm lần mới ghi lại được chút bóng mờ, nhưng dù vậy tốc độ vẫn nhanh kinh khủng.

“Nếu thực sự có người như vậy thì sao?”, Tô Nguyệt ngẩng đầu hỏi.

Sau đó, để thuyết phục ông nội, cô ta đã lấy máy tính xách tay và cắm USB mà cô ta đã sao chép ngày hôm qua vào ổ.

Màn hình bắt đầu phát lại từng chút một.

Đột nhiên.

Gã mặt sẹo ngay lập tức bay ra, ông cụ Tô bật dậy khỏi ghế: “Làm sao có chuyện này được? Cháu đừng dùng video có hiệu ứng đặc biệt để đánh lừa ông, trên đời này làm sao có người ra tay như vậy được? Ngay cả vua đấm bốc mạnh nhất Hoa Hạ – Lý Đại Long cũng không thể đạt đến trình độ này!”

“Ông nội, đây là sự thật, đó chính là nhân viên bảo vệ mới của công ty cháu!”, Tô Nguyệt vội giải thích.

Bảo vệ?

Bây giờ ngay cả nhân viên bảo vệ cũng lợi hại như vậy sao?

“Cháu không làm video này với hiệu ứng đặc biệt chứ?”, ông cụ gần như bò nhoài trên bàn nhìn hình ảnh trên máy tính.

Đều là người luyện võ, tuy rằng không được coi là cao thủ, nhưng ít nhiều ông cụ cũng biết một chút.

Một động tác!

Đánh bay hết kẻ địch!

Một cú đấm, lay động trời xanh!

Người này rốt cuộc có sức mạnh đáng sợ đến thế nào?

Tô Nguyệt cũng hơi bối rối, cô ta bất lực lắc đầu: “Tại sao cháu phải làm một đoạn phim giả để lừa gạt ông nội?”

“Hôm khác cháu mời cậu nhóc này tới nhà, ông muốn gặp cậu ta!”, ông cụ trầm giọng nói, hai tay chống lưng.

Tô Nguyệt ở một bên hơi do dự, bảo mình mời tên lưu manh đó đến nhà ăn cơm u?

Nếu anh ta giở trò côn đồ ngay trước mặt ông nội mình, thậm chí nói chuyện xảy ra ngày hôm đó ra thì chẳng phải mình sẽ bị mất mặt hay sao?

“Thôi ông ạ, có lẽ anh ta … chỉ là gặp may thôi. Thôi không nói nữa, cháu đi làm đây. Cháu là giám đốc nên không thể đến muộn được!”, Tô Nguyệt vội vàng đánh trống lảng rồi xách túi chạy ra khỏi cửa.

Ông cụ nhìn cháu gái hùng hùng hổ hổ rời đi mà lắc đầu bất lực.

“Con bé này!”

Nhưng ánh mắt ông cụ lại rơi vào chiếc máy tính xách tay trên bàn.

Cảnh quay vẫn đang được ngừng vào thời điểm gã đàn ông mặt sẹo bị bay ra ngoài.

“Giang hồ sắp thay đổi rồi sao?”, ông cụ trầm giọng nói, vẫn chắp tay sau lưng.

Lúc này, ông cụ Tô chợt cảm thấy gió mưa sắp đến, hơn nữa cảm giác đó còn vô cùng mãnh liệt.