Chương 5: Nấu ăn

Giữa trưa ngày hôm sau, Đỗ Tiểu Bảo mới chậm chạp tỉnh lại.

Cậu mở to mắt, nhìn quét toàn phòng, thì nhìn thấy người đàn ông đang làm việc nghiêm túc trước bàn làm việc.

Cậu sờ cái bụng xẹp lép, la lên: “Giang Lệnh Hách, em đói bụng!”

Giang Lệnh Hách nghe được tiếng la lập tức đứng dậy đi tới mép giường, hung hăng mυ"ŧ một ngụm môi bảo bối nhà mình.

“Ngoan, anh kêu quản gia đưa đồ ăn lên cho em nha.”

Đỗ Tiểu Bảo đột nhiên nổi hứng: “Em không cần, em muốn ăn đồ ăn anh làm.”

Cậu không tin, nếu đời này cậu không dịu dàng ngoan ngoãn như đời trước, thì người đàn ông này còn có thể chịu đựng được cậu.

Giang Lệnh Hách sửng sốt, đời trước với đời này của hắn, số lần xuống bếp không vượt quá một bàn tay, hắn cũng không xác định được đồ ăn mình làm có thể ăn được hay không nữa.

“Bảo bối, em xác định muốn ăn đồ anh làm à?”

Đỗ Tiểu Bảo chẹp chẹp miệng: “Anh không muốn đúng không, anh có phải không yêu em đúng không, vậy anh mang em về làm gì?! Em phải đi về đây, nếu anh không yêu em, thì cho em về trường đi, em còn muốn đi học.”

Giang Lệnh Hách: “……”

Đỗ Tiểu Bảo vô cớ gây rối không có chọc bực đến Giang Lệnh Hách, mà hắn ngược lại còn cảm thấy Đỗ Tiểu Bảo thực đáng yêu, đây là trải nghiệm mà đời trước hắn chưa từng có, Tiểu Bảo của hắn càng có sức sống hơn.

Hắn cúi người sủng nịch sờ đầu tóc rối loạn của Đỗ Tiểu Bảo, ôn nhu nói: “Bảo bối, lần sau không được suy nghĩ lung tung nữa, anh yêu không yêu em, tối hôm qua em còn không cảm nhận được sao?”

“Đêm nay anh sẽ làm cho em biết anh rốt cuộc yêu em hay không, ngủ tiếp đi, làm cơm xong anh sẽ kêu người bưng lên cho em.”

Sau khi Giang Lệnh Hách ra khỏi phòng, Đỗ Tiểu Bảo xấu hổ lăn lộn ở trên giường, chỉ cần Giang Lệnh Hách ôn nhu nói lời âu yếm, cậu đều sẽ nhịn không được mềm nhũn ra, a a a! Muốn điên rồi!

Làm sao bây giờ đây? Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đời này còn phải bị nhốt ở nơi này? Cậu phải làm như thế nào mới có thể tránh khỏi Giang Lệnh Hách đây?

Tình cản cậu đối với Giang Lệnh Hách thực phức tạp, nói là tình yêu, thì cậu cảm thấy không có, nhưng nói là không thích, thì cậu lại có chút không xác định được.

Cậu rất hưởng thụ cảm giác được Giang Lệnh Hách sủng ở trong lòng bàn tay, nhưng lại sợ hãi du͙© vọиɠ chiếm hữu cực đoan của Giang Lệnh Hách.

Cậu thực rối rắm……

Chờ đến khi Giang Lệnh Hách bưng cháo đi vào, Đỗ Tiểu Bảo đã rửa mặt xong, mắt cậu nhìn trong chén cháo, phát hiện cháo cũng không tồi, không nửa sống nửa chín.

Cậu có chút kinh ngạc, tổng giám đốc Giang sẽ biết nấu cháo sao?

“Đây là anh làm? Tự mình làm?” Đỗ Tiểu Bảo hoài nghi nhìn Giang Lệnh Hách.

Giang Lệnh Hách vẻ mặt thương tâm: “Bảo bối, em đây là không tin anh sao?”

Đỗ Tiểu Bảo vội vàng giải thích: “Em không phải là không tin anh, chỉ là trước kia cũng chưa thấy qua anh xuống bếp, nên có chút tò mò thôi.”

Giang Lệnh Hách cười cười: “Bảo bối, nếm thử xem ăn ngon không? Tới đây anh đút cho em nha, a ~~”

Đỗ Tiểu Bảo rất tự nhiên mà mở miệng.

Chờ ăn xong một ngụm, cậu mới phản ứng lại, sao cậu lại giống như trước đây chứ, không được rồi, cậu phải phản kháng lại mới được.

Tuy rằng cháo ăn rất ngon, nhưng cậu vẫn che lại lương tâm, cau mày bất mãn nói: “Khó ăn muốn chết, em không ăn đâu.”

Giang Lệnh Hách nghe được lời cậu nói, nhíu mày, tự mình cũng nếm thử một ngụm.

Hương vị tuy rằng kém hơn đầu bếp năm sao, nhưng không tồi mà, hắn cảm thấy có thể là miệng Đỗ Tiểu Bảo được nuôi tốt quá, nên mới có thể cảm thấy khó ăn.

Giang Lệnh Hách buông cháo xuống, thở dài, ai nói hắn cưng chiều bảo bối làm chi, thì tự mình chịu vậy.

“Ngoan, anh đến phòng bếp làm lại một lần nữa nha.”

Nói xong liền bưng cháo đi luôn.

Đỗ Tiểu Bảo há hốc mồm, gì đây? Hắn đã làm như vậy rồi, mà Giang Lệnh Hách chẳng lẽ không có một chút bất mãn nào sao? Cái này so với điều cậu tưởng tượng không giống nhau nha!

Khẳng định là cậu làm chưa đủ, cậu sờ cằm, suy nghĩ đến cảnh tượng nữ chính trong phim truyền hình vô cớ gây sự, trong đầu nháy mắt dần hiện ra các trường hợp……

Sau này cậu muốn thử tất cả lên trên người Giang Lệnh Hách.