Chương 2.1: Vào đại học

Một tháng sau.

Kéo hành lý, Đỗ Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn cổng trường nguy nga quý phái.

Đại học An Thành.

Đây là trường tốt nhất cả nước, tọa lạc ở An Tỉnh, cũng chính là nơi ở của Đỗ Tiểu Bảo.

Đời trước, cậu ở chỗ này mới chỉ tham gia lễ khai giảng, thì đã bị Giang Lệnh Hách mang đi rồi.

Thằng chó kia còn nói lời ngon ngọt là muốn mỗi ngày nhìn thấy cậu, không muốn cậu vất vả, mới không cho cậu đi học.

Cậu phản kháng không có hiệu quả, chỉ có thể ngoan ngoãn thỏa hiệp.

Cậu cũng không biết thằng cha kia, đã quyên góp cho trường học bao nhiêu tiền, làm cậu không thi lấy một lần, không đi học một ngày nào mà cũng có bằng tốt nghiệp của trường đại học An Thành nữa.

Đời này cậu nhất định phải đền bù tiếc nuối, hưởng thụ thật tốt cuộc sống ở trường học.

Đỗ Tiểu Bảo hít một hơi thật sâu, ngựa quen đường cũ đi đến ký túc xá.

Đời này cậu mang theo cái mắt kính đen lớn, che khuất đôi mắt xinh đẹp của mình, còn phơi mình đen thui, lần này Giang Lệnh Hách hẳn sẽ không nhất kiến chung tình với cậu nữa rồi.

Chờ Đỗ Tiểu Bảo sắp xếp giường đệm xong, bạn cùng phòng đi vào.

Bạn cùng phòng là một nam sinh viên mặc đồ thể dục tay ôm bóng rổ vóc dáng cao lớn, nam sinh mặt đầy tươi cười chào hỏi với Đỗ Tiểu Bảo.

“Hello! Chào cậu nhen! Mình là Chu Dịch An, cậu tên gì vậy?”

Đỗ Tiểu Bảo nhìn thấy ánh sáng nhiệt huyết trong mắt y cậu trong nháy mắt thất thần, qua vài giây mới cười trả lờ lại: “Chào cậu, mình là Đỗ Tiểu Bảo.”

Cậu lúc trước đi học cũng vui mừng như thế, tuy nói đã trở lại một đời, nhưng có thứ dường như cũng đã xảy ra biến hóa.

Ví dụ như cậu, rốt cuộc cũng tìm không ra cảm giác như lúc trước khi đi học nữa rồi.

Cảm xúc khát khao và nhiệt huyết ấy, trong lòng cậu còn ẩn ẩn lo lắng cậu sẽ giẫm lên vết xe đổ lúc trước.

“Tiểu Bảo, nhà cậu ở đâu? Mà tới sớm thế?”

“Nhà mình ở An Thành luôn, không tính là sớm đâu, cậu tới còn sớm hơn mình nữa đó.”

“Ha ha…… Thật ra ngày hôm qua mình đã tới rồi, Vân Tỉnh có chút xa An Thành.”

“Nghe nói Vân Tỉnh có rất nhiều đặc sản, không biết mình có may mắn hay không ta?”

“Có có, khẳng định là có, mình mang theo rất nhiều, chờ hai bạn cùng phòng khác tới rồi, mình sẽ tặng cho các cậu.”

“Ha ha, cảm ơn nha, mình có lộc ăn rồi.”

……

Đỗ Tiểu Bảo cùng Chu Dịch An nói chuyện thật lâu, hai người càng nói càng thấy hợp, Chu Dịch An tính cách nhiệt tình rộng rãi, nói chuyện tùy tiện, ở chung thực thoải mái.

Tới gần chạng vạng, một bạn cùng phòng cuối cùng Lâm Ngao Giang cũng tới, ký túc xá bọn họ chỉ có ba người, một người khác giống như là học ngoại trú rồi, đời trước cũng thế, cậu rời trường rồi mà cũng chưa thấy được bạn cùng phòng thứ tư.

Lâm Ngao Giang là nam sinh rất ôn nhu, cao gần bằng Đỗ Tiểu Bảo, 1m78, là học bá.

Ba người ở chung rất khá.

……

Ngày hôm sau chính là lễ khai giảng, Đỗ Tiểu Bảo trong lòng có chút bất an, trong lòng cậu âm thầm cầu nguyện, hy vọng Giang Lệnh Hách lần này sẽ không phát hiện ra cậu.

Có thể là lời cậu cầu nguyện được ông trời nghe được, buổi khai giảng lần này, người đàn ông kia không có tới.

Xem ra cậu về sau không cần lại lo lắng nữa rồi.Khai giảng qua đi chính là huấn luyện quân sự.

Huấn luyện quân sự làm Đỗ Tiểu Bảo vốn dĩ mặt đã đen, cơ bản như Châu Phi, cũng không biết sau khi về nhà, ba mẹ cậu còn có thể nhận ra cậu hay không.

Sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, có một ngày nghỉ, Đỗ Tiểu Bảo chào tạm biệt bạn cùng phòng xong, thì đem cái mặt than đen thùi trở về nhà.

……