Chương 13

Thịnh tỉnh táo lại thì đã thấy Phương ngất lịm trên mặt bàn, khắp cổ và ngực đầy những dấu hôn ngân màu đỏ chói mắt. Hắn đã làm gì thế này? Nỗi sợ mất đi Phương biến hắn thành một con dã thú, l*иg lộn lên và làm hại cả người mình yêu quý.

Thịnh nâng cô dậy, cơ thể mềm oặt của Phương rũ xuống, hơi thở nhẹ nhàng và đều đặn, như thể cô vừa mới chìm vào giấc ngủ sâu chứ không phải vừa trải qua một trận giằng co quyết liệt với hắn. Bỗng dưng hắn cảm thấy có thứ gì đó đập mạnh vào l*иg ngực, moi móc trái tim hắn ra và bóp nát nó.

Đúng là hắn đã yêu. Giá như hắn nhận ra sớm hơn, rằng mình đã lỡ có tình cảm với Phương, vậy thì hắn có thể nâng niu cô, yêu thương cô chứ không phải hành hạ và khiến cô khổ sở như vậy. Hoặc là, nếu ngay từ đầu hắn nhận ra thứ tình cảm này, có lẽ hai người họ đã khác. Hắn có thể đường đường chính chính mà tán tỉnh cô, và rồi cô cũng sẽ yêu hắn. Mọi thứ đều trở nên dễ dàng và hợp lý, chứ chẳng trái ngang như bây giờ.

Thịnh đưa Phương về phòng ngủ, đặt cô xuống giường và kéo chăn lên ngang cổ, che chắn hết những dấu vết của hắn còn đang in hằn nơi da thịt cô, để hắn không cảm thấy nhức nhối.

Phương khẽ nhíu chân mày, có lẽ trong giấc mơ, cô đang trải qua một cuộc vật lộn, khó khăn không kém gì với thế giới hiện thực. Thịnh mìm chặt môi, vuốt phần tóc dã rủ xuống mặt sang một bên cho Phương.

- Nếu em biết tôi nghĩ gì, chắc em sẽ phỉ báng tôi, hoặc chửi bới tôi cũng nên.

Thịnh thở dài. Chính bản thân hắn cũng biết, hắn đã phạm phải một sai lầm mà chẳng còn đường quay đầu. Giống như Phương, hai kẻ mù quáng và lầm đường lạc lối. Nhưng Phương là mù quáng trong ngây ngốc, tin nhầm hắn – từ kẻ thù thành người tình. Còn hắn, vốn đã chẳng thể nào tẩy trắng bản thân khi hai bàn tay đã nhuốm đầy máu.

- Nhưng em sẽ phải ở đây, bên cạnh tôi. – Thịnh gằn giọng, nói. Hắn đã gặp lại Đức, và đã nhận được chiến thư đe dọa của Đức. Dù rằng Đức thể hiện ra bên ngoài là một kẻ ngu ngốc, nhưng Thịnh biết, Đức cũng là một kẻ âm mưu và thủ đoạn.

Hắn đang nắm giữ lợi thế, có Phương trong tay, nào có dễ để cô đi như vậy.

Thịnh nghiến răng. Dù sao hắn cũng không còn đường quay đầu nữa rồi. Đâm lao thì phải theo lao, thà rằng trở thành người xấu triệt để, chỉ cần giữ được Phương ở bên cạnh mình, thì hắn chẳng tiếc gì nữa.

Thịnh rời khỏi phòng, ánh sáng le lói từ hành lang hắt vào cũng dần biết mất theo nhịp đóng cửa của hắn.

Đức xoay vần hai quả bóng sứ trong lòng bàn tay, dù gương mặt cố tỏ ra lạnh lùng thế nào đi chăng nữa thì anh cũng vẫn không giấu nổi sự mất bình tĩnh của mình.

Anh đã gặp lại Phương, và diễn như là mình chẳng hề nhớ gì. Đó là một bước đi quan trọng trong kế hoạch trả thù của Đức.

Với một kẻ máu lạnh như Thịnh, anh không thể dùng phương thức công bằng và minh bạch để mà đấu đá lại với hắn. Hắn có tiền, có quyền, có cả một thế lực kinh khủng làm bệ đỡ. So với Thịnh, Đức hiện giờ chỉ như trứng chọi đá.

Anh phải chiếm đoạt lại mọi thứ, một cách từ tốn. Huyền đã giúp anh lên một kế hoạch cặn kẽ. Phải cướp lại tất cả, rồi đến Phương, và rồi là bắt hắn nợ máu trả máu.

Để làm được điều đó thì anh phải nhẫn nhịn. Nhưng chỉ vừa mới thấy Phương, vóc dàng nhỏ xíu và mong manh, đôi mắt đỏ ửng của cô, tất cả quyết tâm của anh đều gần như bị đánh gục. Anh chỉ muốn ôm lấy cô, an ủi cô, vỗ về cô và nói rằng anh đã quay lại, hứa hẹn lời bảo vệ đầy yêu thương để cô có thể yên tâm.

- Anh cứ như vậy, chúng ta sẽ thất bại đấy.

Huyền nói, nhíu mày. Trong lòng Huyền cảm thấy hơi khó chịu khi phải kìm nén cảm xúc riêng tư, giúp người mình yêu cứu được Phương. Cái vị trí người thứ ba này chẳng hề dễ đứng một chút nào. Giá như cô có thể từ chối và đứng ngoài chuyện này. Thế nhưng tình cảm mà cô dành cho Đức lại quá lớn, khiến cô chẳng thể nào bỏ qua mọi thứ mà tiếp tục trơ mắt nhìn anh lao đầu vào chỗ chết.

Gia đình Huyền cũng có chút gia thế. Trong khi còn có thể, cô sẽ tận dụng mọi thứ để giúp anh.

- Thịnh không hề quan tâm đến tài sản nhà anh, hắn rõ ràng chỉ muốn Phương. Việc làm ăn của khách sạn đang tụt dần, lợi nhuận không về nhiều, sớm muộn thì đến vốn quay vòng cũng không còn. Em sẽ thu mua lại.

- Tùy em. – Đức buông một câu, chẳng có tí trách nhiệm nào. Trong đầu anh đang loạn cào cào từng luồng suy nghĩ và nỗi nhớ nhung, khiến anh chẳng muốn làm gì.

Huyền bực bội. Cô bước về phía Đức, giật lấy hai quả bóng sứ và ném xuống sàn. Hai quả bóng vỡ nát, những mảnh vụn vương vãi khắp nơi. Tiếng vỡ choang phần nào kéo tâm hồn của Đức quay trở lại.

- Anh làm ơn tỉnh táo đi. Nếu không, đến em cũng chẳng giúp anh được.

- Cô ấy thật đáng thương.

Huyền vừa quay lưng đi thì Đức chợt nói, khiến cô cảm thấy nực cười. Cô quay phắt lại, gắt gỏng.

- Đáng thương ư? Tất cả đều do cô ấy lựa chọn. Thế có gì mà đáng thương? Không phải do cô ta ngu ngốc nên mới bị như thế sao? – Huyền tuôn ra một tràng những lời uất ức, vành mắt đã nóng lên, nhưng là vì tức giận chứ không phải tủi thân. – Còn em thì sao? Người luôn phải đóng vai một cái bóng và ngậm ngùi để cô ấy cướp đi tất cả những gì em muốn. Em không đáng thương ư?

- Đừng có nói thế, khi năm đó chính em cũng là người lừa cô ấy. – Đức nghiến răng, đứng dậy và rời đi.

Huyền chớp mắt, chưng hửng vì lời vạch trần của Đức. Anh đã biết tất cả những chuyện xảy ra vào năm đó. Thì ra, bấy lâu nay anh coi những việc cô làm là lời chuộc lỗi.

***

Phương tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trong phòng, toàn thân không có sức lực. Cô rời khỏi giường, lao ra khỏi phòng, nhưng cửa đã khóa. Cô lại bị nhốt.

Phương đập cửa, gào lên tên của Thịnh nhưng chẳng có hồi đáp. Rõ ràng, Thịnh đang muốn giữ cô làm con tin. Phương chợt cảm thấy lo lắng. Hắn đã gặp được Đức, có khi nào hắn sẽ dùng cô để đe dọa anh hay không?

Phương bồn chồn, đi lại trong phòng.

- Không được. Mình phải rời khỏi đây.

Phương bắt đầu lùng sục từng ngóc ngách trong phòng, kiếm bất kỳ thứ gì có thể cậy cửa. Căn phòng không có cửa sổ, chỉ có một ô thông hơi ở trên nóc, trong góc nhà vệ sinh, nhưng cái lỗ bé tí tẹo chỉ vừa một bàn tay.

Cô moi ra được một cái mắc áo bằng sắt trong góc tủ quần áo. Phương bẻ nó ra, chọc vào ổ khóa nhưng vẫn không vừa. Cô bực bội ném nó xuống sàn. Thịnh đã tính toán rất chuẩn chỉ, và mang hết đống đồ đạc trong phòng đi, ngăn ngừa việc cô bỏ trốn.

Phương bực mình đạp lên cửa, nhưng điều đó chỉ khiến cô bị trật cổ chân và ngã vật ra sàn. Cô lục tìm tất cả các ngăn kéo quanh phòng, và cuối cùng thì cũng tìm được một phong thư. Đó là túi giấy đựng đơn ly hôn mà Đức từng gửi cho cô.

Phương dốc ngược cái túi xuống, một lá thư rơi ra khỏi cái túi tưởng chừng như trống rỗng. Nét chữ của Đức hiện lên trên mặt giấy, chỉ vài dòng chữ ngắn ngủi mà ngay ngắn.

- Anh không gϊếŧ bố. Sau cùng, tất cả những gì anh làm là để bảo vệ em và ông ấy… – Phương thầm thì theo những dòng Đức viết. – … khỏi Thịnh. Xin lỗi vì đã không bảo vệ được em. Nếu một ngày nào đó, em nhận ra mình cần anh, thì có thể đến tìm anh.

Phương cuộn bàn tay lại, vò nát bức thư. Nội dung chẳng có gì ngoài lời xin lỗi, Đức cũng chẳng kể rằng anh đã trải qua những chuyện gì. Nhưng nó nhắc cho cô nhớ đến sự hiểu lầm đó. Đức bị đổ oan là kẻ gϊếŧ bố và phụ bạc lòng tốt của ông. Vậy mà anh chẳng thanh minh nổi, thậm chí còn phải rời đi, và mang tiếng vô ơn bạc nghĩa.

Phương chợt nhận ra, cô mới là người sai trái nhất trong cái chuyện rắc rối này. Một người phụ nữ ngu ngốc và mù quáng, tin vào kẻ đáng sợ như Thịnh. Có thể Thịnh không liên quan đến chuyện gϊếŧ bố, nhưng kẻ thù hằn với anh ta đã làm điều đó. Tại sao, cô có mắt, có đầu óc, được ăn học đàng hoàng và thậm chí là được cho đi du học, mà lại ngờ nghệch đến thế?

Cô nhất định phải đến gặp Thịnh, dù phải quỳ xuống trước mặt anh để nói lời xin lỗi một cách chân thành cũng được.

Phương lao ra cửa, lấy đà húc vào cửa gỗ. Bắp tay đau nhức vì cánh cửa chắc chắn chẳng hề suy chuyển. Phương nghiến răng, tiếp tục một lần nữa. Cứ lặp đi lặp lại như vậy vài lần, nhưng chẳng có gì thay đổi.

Đột nhiên cánh cửa mở bật ra, trong lần cuối Phương dồn hết sức để tông cửa, khiến cô ngã nhào ra ngoài hành lang. Phương ngẩng lên, thấy gương mặt giận dữ của Thịnh. Hắn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt như thể tóe lửa.

- Em muốn đi đâu?

- Đến chỗ nào không có tên khốn như anh.

Thịnh bật cười, ngồi xổm xuống, cúi mặt sát tới Phương.

- Em cũng giỏi gió chiều nào xoay chiều ấy nhỉ? – Thịnh nhướng mày, đôi mắt khinh khỉnh trao cho Phương chút mỉa mai.

- Vì anh mà tôi đã nghi ngờ Đức. Đồ khốn! Anh còn ra vẻ vô tội ư?

- Không. Tôi không ra vẻ nữa. Tôi nhận tội luôn bây giờ đây. – Thịnh nắm lấy cằm Phương, nâng nhẹ lên. – Tôi, đã dùng khẩu súng này để gϊếŧ người.

Phương cảm thấy nòng súng lạnh ngắt đang chĩa vào bụng mình. Tiếng lên nòng lạch cạch vang vọng trong không gian yên lặng.

- Là tôi gϊếŧ bố em đấy.