Mạc Hàn Vũ nghe mà xem thường trong lòng. Mặc dù lúc bình thường anh đều làm bộ dạng hi hi ha ha nhưng anh cũng là người có tâm tư thông minh, hiểu được suy tính của người khác. Nếu không Nhiêu Triết cũng sẽ không xem trọng anh nhiều năm như vậy.
Đối với lời nói của Uông Chỉ Lan, cho tới bây giờ anh đều là nghe vào tai trái ra tai phải, còn có thể trừ chiết khấu ra. Đừng nói thời gian này anh làm chung với Kỷ Hinh Mi khiến anh thấy việc này có kỳ quái, mà quan hệ giữa ông chủ với cô ấy cũng chỉ có anh là rõ ràng nhất, chỉ sợ là ghen tỵ nên quấy phá thôi.
“Uông tiểu thư đừng trách tôi lắm miệng, mặc dù Kỷ tiểu thư lúc trước là nữ giúp việc của nhà họ Nhiêu, nhưng địa vị của cô ấy bây giờ không như trước nữa. Vì cô ấy, ông chủ đã thay đổi rất nhiều thói quen. Như là lúc trước anh ấy không thích uống ngọt, gần đây lại thích uống Capuchino Kỷ tiểu thư pha; trước kia anh ấy ngày nào cũng hút thuốc, nhưng bây giờ sợ Kỷ tiểu thư hít phải khói thuốc của anh nên cũng bỏ rồi; anh ấy trước kia không tin chuyện quỷ thần, nhưng vì anh thấy rất nhiều bóng dáng của Thượng Quan tiểu thư trên người Kỷ tiểu thư mà mua rất nhiều sách về linh hồn. Nên nếu cô còn muốn tiếp tục được ở lại nhà họ Nhiêu, muốn được ông chủ chăm sóc như trước thì về sau nên tận lực tránh đắc tội với Kỷ tiểu thư mới đúng.”
Uông Chỉ Lan vô cùng kinh ngạc, sững sờ đứng tại chỗ, cẩn thận ngẫm nghĩ lời Mạc Hàn Vũ vừa nói.
Nhiêu Triết sở dĩ kính trọng Kỷ Hinh Mi vài phần, nói không chừng là vì…
____
Ban đầu Uông Chỉ Lan xin phép Nhiêu Triết được ở lại Đài Loan một thời gian nữa, hiện tại kỳ hạn một tuần cũng đã sắp đến.
một tuần trước, Nhiêu Triết rất vui vẻ tuyên bố giải trừ hôn ước cùng Uông Chỉ Lan với giới truyền thông, lại sai người chuẩn bị tốt vé máy bay, chỉ mong Uông Chỉ Lan lập tức cút đi, để tránh quấy rầy đến cuộc sống yên ổn hiện tại của mình.
Nhưng không đợi đến ngày Uông Chỉ Lan rời khỏi Đài Loan thì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lúc đi ra ngoài mua sắm, Uông Chỉ Lan bị tông xe, đυ.ng phải đầu nên hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Nhiêu Triết mặc dù không thích cô ta, nhưng dù sao cô cũng là bạn chơi chung với anh từ nhỏ đến lớn, cho dù không có tình yêu nhưng nhiều năm như vậy, tình anh em vẫn có một chút.
Lúc nhận được tin, anh và Thượng Quan Nhu đang ở quán ăn hưởng thụ thế giới hai người, biết chuyện, hai người cũng rất bất ngờ.
Bọn họ vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện. Bác sĩ nói Uông Chỉ Lan mặc dù không có ngoại thương nào nghiêm trọng, nhưng để đảm bảo vẫn phải ở lại bệnh viện quan sát một thời gian.
Lúc hai người vào phòng bệnh, Uông Chỉ Lan vẫn còn mê man. Nhiêu Triết cau chặt mày, sắc mặt không vui nhưng cũng có chút lo lắng: “Nếu đi Mỹ sớm một chút thì sẽ không xảy ra chuyện này.”
“Đều để sau đi, bây giờ anh nói những thứ này thì có ích lợi gì? Đợi cô ấy dưỡng thương tốt rồi lại nói đến chuyện đi Mỹ cũng được mà.”
Uông Chỉ Lan này thật đúng không phải xui xẻo bình thường, bị người đàn ông mình yêu vứt bỏ thì cũng thôi đi, bây giờ còn suýt mất mạng. Thượng Quan Nhu không khỏi có chút đồng tình với cô ta.
“Em có đói không? Có muốn anh đi mua chút gì cho em ăn không?”
“Về nhà rồi ăn, bây giờ em cũng không đói.”
Nhiêu Triết siết chặt tay cô, gật đầu, cùng cô ngồi xuống ghế sô pha trong phòng bệnh.
“Lát nữa anh gọi điện thoại cho chú Lý đến đón, tiện thể tìm luôn hai hộ lý tới đây chăm sóc cô ta hai mươi tư giờ.”
“Nếu em bị thương, anh có thể cũng chăm sóc em cẩn thận như vậy không?”
Anh hung hăng trừng mắt nhìn cô, thuận thế nhéo má cô một cái, “Chuyện như vậy không cho phép nói lung tung, sao có thể vô duyên vô cớ bị thương được?”
cô bĩu môi, xoa hai má bị anh nhéo đau, nhỏ giọng lầu bầu, “Em chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi mà.”
“Nếu em bị thương, anh sẽ ngày ngày trông coi bên cạnh em, một tấc cũng không rời chăm sóc em.”
cô ấm áp tựa vào lòng anh: “Anh nói phải giữ lời đó.”
Nhiêu Triết để cô dựa vào vai mình, cười nói: “Được. không phải là em ghen tị đấy chứ…?”
“Em cũng không rảnh rỗi như vậy đâu.”
Hai người tựa vào nhau thì thầm nói chuyện, Uông Chỉ Lan trên giường bệnh đột nhiên rên lên một tiếng.
Tai Thượng Quan Nhu khá nhạy, cô kéo Nhiêu Triết đứng dậy tới bên giường xem thử.
Uông Chỉ Lan mờ mịt mở hai mắt ra, đầu tiên là nhìn quanh phòng bệnh một vòng, sau đó mới dừng mắt trên người Nhiêu Triết.
Vốn tưởng rằng cô muốn hỏi gì đó, nhưng đợi nửa buổi lại thấy cô nhíu mày, không vui nhìn chằm chằm Nhiêu Triết.
Nhiêu Triết bị cô nhìn đến buồn bực, khó hiểu nhìn Thượng Quan Nhu bên cạnh, dùng ánh mắt hỏi cô: sao cô ta lại nhìn anh?
Kỷ Hinh Mi cũng có chút không rõ, dùng ánh mắt trả lời: làm sao em biết được?
“Chỉ Lan, cô không sao chứ?” Anh lo lắng mở miệng hỏi.
Nhưng Uông Chỉ Lan trên giường lại trợn tròn hai mắt, “Anh gọi em là gì?”
Nhiêu Triết cau mày: “Chỉ Lan.”
“Chỉ Lan?” cô chợt ngồi bật dậy, đầu như vẫn còn chút choáng váng nên lấy tay đỡ trán, “Nhiêu Triết, mắt anh quăng ra cửa sổ rồi sao? Em rõ ràng là Thượng Quan Nhu.”
Lời vừa nói, Nhiêu Triết ngẩn ngơ ngay tại chỗ, Thượng Quan Nhu bên cạnh cũng giật mình há hốc miệng.
Uông Chỉ Lan này rốt cuộc đang nói gì? Trong lòng hai người đều kinh ngạc như nhau.
“cô rõ ràng là Uông Chỉ Lan…” Nhiêu Triết khó hiểu lẩm bẩm nói.
Sắc mặt Uông Chỉ Lan tái nhợt, vươn tay: “Mau lấy gương cho em.”
Nhiêu Triết bị hành động cổ quái của cô làm không hiểu ra sao, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Thượng Quan Nhu theo bản năng lấy cái gương nhỏ trong túi xách ra cho cô ta.
Uông Chỉ Lan nhận gương, vừa soi đã “cạch” một tiếng quăng gương ra ngoài, thân thể gầy yếu không ngừng lùi về sau, đôi tay run rẩy vuốt hai gò má mình.
“Tại sao lại như vậy? Sao tôi lại biến thành như vậy? Tôi rõ ràng là Thượng Quan Nhu, tôi nhớ rõ tôi chạy ra khỏi bữa tiệc sinh nhật của anh, lái xe rời đi. Sau đó… sau đó như có cái gì nổ tung…”
Nhiêu Triết bị bộ dáng kích động của Uông Chỉ Lan làm cho mơ hồ, bước lên giữ hai tay đang phát run của cô.
“cô nói hươu nói vượn cái gì vậy? Thượng Quan Nhu đã mất từ lâu rồi. cô là Uông Chỉ Lan, cô không nhớ sao?”
Uông Chỉ Lan tức giận đẩy anh ra, hung tợn trừng anh: “Cút ngay, đừng đυ.ng vào tôi! Anh không phải đã tuyên bố kết hôn cùng Uông Chỉ Lan rồi sao? Anh nói tôi không xứng với anh. Anh nhục nhã tôi trước mặt mọi người như vậy còn chưa đủ sao? Bây giờ…”
cô ta không ngừng xoa hai má mình, khuôn mặt kinh hoảng: “Tại sao lại như vậy? Tại sao có thể như vậy?”
Nhiêu Triết cũng thay đổi sắc mặt: “Chỉ Lan, cô đừng làm tôi sợ…”
“Đừng gọi tôi là Uông Chỉ Lan. Tôi không phải là Uông Chỉ Lan. Tôi là Thượng Quan Nhu!” cô khàn giọng hét to, Nhiêu Triết trong mắt cô như biến thành kẻ thù.
cô sợ hãi ôm đầu, lui vào góc tường, bộ dạng điềm đạm đáng yêu, như phải chịu một kí©h thí©ɧ rất lớn.
“Tôi muốn về nhà, anh đã không quan tâm tôi, tôi không muốn ở đây nữa. Tôi rất sợ… Tôi rất sợ…”
Nhiêu Triết bị tinh thần không ổn định của cô dọa nhảy dựng, bị cô luôn miệng nói mình là Thượng Quan Nhu làm nội tâm anh nhiễu loạn.
Lúc tiểu Nhu vừa qua đời, anh hầu như mỗi ngày đều mong chờ kỳ tích xảy ra. Anh hi vọng ông trời có thể quay ngược thời gian lại, hoặc làm linh hồn tiểu Nhu nhập vào thân thể khác sống lại.
Anh biết ý nghĩ đó của mình rất buồn cười, nhưng anh lại không cho là vậy. Đôi khi anh cảm thấy mình sắp điên rồi, bởi vì cái chết của tiểu Nhu đối với anh mà nói là một đả kích không thể xóa nhòa.
Mà bây giờ, Uông Chỉ Lan bị tông xe lại có thể thực hiện khát vọng không thực tế nhất sâu trong lòng anh.