Người Chồng Bị Vứt Bỏ

6.43/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nhiêu Triết, anh rất hối hận vì đã vô tình làm người mình yêu phải chết. Mỗi lần nỗi nhớ ấy tràn về, anh lại cảm nhận thấy sự thiếu vắng của cô trên cuộc đời này thật sự …
Xem Thêm

Cho tới bây giờ cô cũng không phải là loại người thích gây sự, huống chi cô biết rõ, Nhiêu Triết khổ sở là vì “Thượng Quan Nhu”.

Bất kể lúc trước anh làm chuyện khốn kiếp với Thượng Quan Nhu đến cỡ nào, nhưng sau khi cô mất lâu như vậy, anh vẫn nhớ cô mãi không quên như trước, cũng coi như là một người đàn ông si tình.

Huống chi, mặc kệ là Kỷ Hinh Mi hiện tại cũng được, hay là Thượng Quan Nhu đã chết cũng tốt, cả hai đều là một, đều yêu Nhiêu Triết và được anh yêu, như vậy là đủ rồi.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô sáng tỏ thông suốt, không còn rối rắm mấy chuyện thị phi kia nữa.

Cứ để “Thượng Quan Nhu” bị Nhiêu Triết phong ấn vĩnh viễn dưới đáy lòng đi, dù sao bọn họ còn sống, cuộc sống cũng vẫn phải tiếp tục.

“Anh muốn uống cà phê không?” cô cười một nụ cười xinh đẹp, nhéo nhéo bàn tay to của anh.

Nhiêu Triết ngẩn ra, lát sau nhìn ra sự độ lượng của cô, cảm kích nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, dịu dàng hỏi: “Trong lòng anh vẫn còn một cô gái khác, em… không ngại sao?”

Trong tiềm thức anh vẫn không quên được tiểu Nhu, tình nhân trong mắt không thể chứa được một hạt cát, không có một ai, không có một cô gái nào có thể chấp nhận chuyện như vậy. Đổi lại là anh, anh cũng không chấp nhận nổi người mình thích mà trong lòng vẫn còn hình bóng người khác.

“Anh thật ngốc, cho dù trong lòng anh thật sự vẫn còn một cô gái khác, nhưng hiện tại cô ấy cũng đã mất rồi, sao em lại phải tranh giành tình nhân với một người chết chứ?”

Huống chi, người được thương nhớ kia lại là cô.

Nhiêu Triết nghe cô nói mà ấm áp trong lòng. Mi Mi của anh chẳng những thanh thuần đáng yêu, xinh đẹp hào phóng, lại còn khéo hiểu lòng người.

Cảm xúc trong lòng dâng lên, anh kìm không được mà ôm cô vào lòng, trán nhẹ nhàng cọ vào trán của cô, “Em thật đúng là thiên sứ của anh mà.”

một nụ hôn khẽ rơi xuống môi cô, Thượng Quan Nhu ngẩn ra, đỏ mặt đẩy anh ra nhìn xung quanh, “Cẩn thận không bị người ta nhìn thấy, hơn nữa vị hôn thê của anh vẫn chưa đi đâu.”

Nơi này là hoa viên đằng sau biệt thự của nhà họ Nhiêu, cho dù Nhiêu Triết đã tự mình giải thích thân phận của Uông Chỉ Lan với cô, nhưng thân thiết không kiêng nể gì như thế là một đả kích với Uông Chỉ Lan, cô không nên xát muối vào miệng vết thương người ta như vậy.

Nhiêu Triết không quan tâm giữ chặt tay cô, càng thêm tùy tiện ôm cô vào trong ngực, “Sợ cái gì? Để cô ta nhìn thấy cũng tốt. Ngày mai anh sẽ tuyên bố với truyền thông hủy bỏ hôn ước với cô ta.” Vừa nói miệng sói vừa hôn tới, ngậm lấy cánh môi hồng nhuận kia.

Ở một góc âm u không xa, Uông Chỉ Lan cắn móng tay, căm hận nhìn một màn trước mắt.

Nhiêu Triết, anh nhất định phải làm tổn thương tôi đến mức này sao? Sao anh lại vô tình, tàn nhẫn như thế?

Trong trí nhớ của Thượng Quan Nhu, Uông Chỉ Lan vẫn luôn là một người nhu nhược và hướng nội.

cô còn nhớ rõ lần đầu tiên Thượng Quan Nhu bước vào nhà Nhiêu Triết, lúc đó Uông Chỉ Lan mặc một bộ váy dài trắng, thắt hai bím tóc nhỏ, tựa như một tiên nữ rơi xuống phàm trần, dịu ngoan kính cẩn xuất hiện trước mặt cô.

Khi đó cô bé cung kính gọi cô một tiếng ‘chị’, còn chủ động lấy lòng pha trà cho cô, là một em gái nhỏ khiến người ta thương mến.

Nhưng bây giờ, cô gái luôn nói năng nhẹ nhàng trong trí nhớ lại giống như một người đàn bà ghen tuông bị mất chồng, hung ác chặn cô lại trước cửa phòng bếp.

“thật không ngờ cô lại có bản lĩnh này, thừa dịp Thượng Quan Nhu qua đời, tôi bị Nhiêu Triết đưa ra nước ngoài mà đem hết vốn liếng quyến rũ Nhiêu Triết. Tôi trước kia quá coi thường cô, là do cô ngụy trang quá tốt sao?” Uông Chỉ Lan giận dữ nói.

Nếu người Nhiêu Triết coi trọng là đại gia khuê tú, thiên kim nhà giàu như Thượng Quan Nhu thì cô cảm thấy cô dù thua nhưng vẫn là thua có tôn nghiêm.

Nhưng Kỷ Hinh Mi này là thân phận gì? Cũng chỉ là một nữ giúp việc trong phòng bếp, cũng chẳng hơn gì cô là một cô nhi được nhặt về cả.

Ít nhất cô còn có hào quang con gái nuôi của nhà họ Nhiêu mà đi lại trong xã hội thượng lưu, Kỷ Hinh Mi thì tính là gì? Từ đầu đến chân đều hèn mọn khiến người khác khinh thường.

Cầm ly sữa nóng vừa được pha, Thượng Quan Nhu thật bất đắc dĩ bị chặn lại phòng bếp.

Lúc này là ba giờ rưỡi chiều, Nhiêu Triết vẫn đang ở công ty, uống sữa xong cô sẽ chuẩn bị đi học. Nhưng bị Uông Chỉ Lan chặn lại thế này cô căn bản không ra được.

không ngờ vị đại tiểu thư được nhận nuôi này, nhìn qua điềm đạm nho nhã, nhu nhược động lòng người, mà tính khí còn xấu hơn cô nghĩ.

cô biết rõ cô ta không cam lòng, cũng biết Nhiêu Triết rất quá đáng với cô ta, nhưng cùng là phụ nữ, sao lại làm khó nhau?

“Uông tiểu thư, quan hệ giữa cô và Nhiêu Triết, Nhiêu Triết đã giải thích rõ với tôi rồi. Anh ấy vẫn luôn đối xử với cô như em gái, nên tôi cũng sẽ xem cô như em gái mình.”

“Lúc trước anh ấy làm chuyện tổn thương cô, bây giờ tôi thay anh ấy xin lỗi cô một tiếng. Chỉ mong cô có thể hiểu rõ, bất kể tôi cùng anh ấy bắt đầu thế nào đều không liên quan đến cô. Hi vọng tôi bây giờ tôn trọng cô, cô cũng có thể tôn trọng tôi như vậy.”

cô muốn rời đi nhưng Uông Chỉ Lan vẫn cường ngạnh ngăn lại.

“cô có tư cách gì xem tôi là em gái? cô nghĩ cô là gì hả?”

cô đang cầm sữa nóng mà bị ép phải giằng co với cô ta, Thượng Quan Nhu không nóng không lạnh trả lời: “Tôi không là gì cả, tôi chỉ là một cô gái bình thường mà thôi, nếu cô không cần sự thân thiện của tôi, tôi sẽ lập tức thu hồi.”

Uông Chỉ Lan bị ngữ điệu bình tĩnh của cô làm tức đến sắc mặt trắng bệch, “Bất luận là hiện tại Nhiêu Triết yêu thương cô bao nhiêu, nhưng trong lòng anh ta người quan trọng nhất vĩnh viễn là Thượng Quan Nhu. nói dễ nghe một chút, cô bây giờ là ký thác tinh thần của anh ta, cô chẳng qua chỉ là một thế thân mà thôi cô hiểu không!”

Thượng Quan Nhu nghe vậy, đột nhiên nở nụ cười: “Rất cảm tạ khuyến cáo của Uông tiểu thư, tôi sẽ khắc ghi lời cô trong tâm khảm, bây giờ cô có thể để tôi đi được chưa?”

Uông Chỉ Lan không ngờ cô ta lại trấn định như thế, không cam lòng nắm chặt hai tay, nhìn cái ly trong tay cô.

“Tôi nghe nói cô thiếu Nhiêu Triết rất nhiều tiền nên mới bị bắt đến làm nữ giúp việc pha cà phê cho anh ấy. Bây giờ bổn tiểu thư muốn uống sữa, cô lập tức đi pha cho tôi.”

“cô đây là đang ra lệnh cho tôi sao?”

“Tôi là tiểu thư của nhà họ Nhiêu, tôi không thể ra lệnh cho cô sao?”

Thượng Quan Nhu bật cười, “Ngay cả Nhiêu Triết cũng không dám giở tính khí thiếu gia với tôi, cô cho rằng tôi sẽ sợ tiểu thư cô sao?” cô đột nhiên cảm thấy Uông Chỉ Lan này thật đúng không phải ngây thơ bình thường.

“Nếu cô chịu lấy giọng điệu bạn bè nhờ tôi giúp, lúc tôi tâm tình tốt có lẽ sẽ phục vụ cô một chút, nhưng nếu cô muốn xem mình như nữ vương mà đối xử với mọi người thì thật xin lỗi, thứ cho bổn tiểu thư không phụng bồi.”

không khách khí bỏ lại những lời này, cô đẩy Uông Chỉ Lan ra bước ra khỏi phòng bếp.

Uông Chỉ Lan tức đến sắc mặt trắng bệch, đuổi theo ra ngoài nhưng cô ta đã đi xa.

“A, Uông tiểu thư cô về nước rồi sao?”

Mạc Hàn Vũ ôm một chồng văn kiện lớn từ trên cầu thang xuống, nhìn thấy người không ngờ tới được kia, không khỏi ân cần hỏi thăm.

Anh chịu mệt nhọc phụng mệnh ông chủ về nhà họ Nhiêu lấy đồ, không nghĩ tới vừa lên lầu một chút đã thấy Uông Chỉ Lan hơn nửa năm không gặp.

“Tiểu Mạc…”

Uông Chỉ Lan lập tức thu lại nét mặt giận dữ, trước mặt Nhiêu Triết cùng người bên cạnh anh cô đều duy trì hình tượng công chúa nhu nhược.

“cô sao vậy? Sắc mặt thật khó coi. Bị người khác bắt nạt à?”

Uông Chỉ Lan đáng thương gật đầu: “Vừa rồi tôi khát nước, lúc vào phòng bếp vừa lúc gặp nữ giúp việc họ Kỷ kia, tôi bảo cô ấy pha cho tôi ly sữa, nhưng không ngờ cô ấy lại…” Nghĩ đến sắc mặt của Thượng Quan Nhu vừa rồi, cô giận đến nghiến răng, “cô ấy không ngờ lại nói tôi không xứng để cô ấy phục vụ.”

Thêm Bình Luận