Chỉ là cô cũng nhìn ra được, Lạc Khả Nhi vô cùng quan tâm Thẩm Tử Dương, rõ ràng trước mặt của mọi người bị mắng, vị đại tiểu thư tâm cao khí ngạo này cũng không có giận đến xoay người đi.
cô không nhịn được thở dài, cảm giác mình bị ghét thật sự có chút vô tội, cô đã là phụ nữ gần 30 tuổi, vô luận như thế nào cũng sẽ không nảy sinh chuyện tình chị em với Thẩm Tử Dương nên mới đáp ứng đến party sinh nhật hôm nay, đơn thuần chỉ có tình bạn , thuận tiện lợi dụng cơ hội này, tạm thời cách xa Nhiêu Triết.
Kể từ sau khi cô sống lại, người tiếp xúc nhiều nhất chính là Nhiêu Triết, nhưng cô không thể chịu anh quấy nhiễu, không muốn cuộc sống chỉ xoay quanh anh, không ngừng nhớ lại quá khứ, cô nên có cuộc sống mới, phải có bạn bè mới.
Cho nên khi Nhiêu Triết cảnh cáo cô, tốt nhất không nên đi tham gia tiệc sinh nhật tụ tập vô nghĩa này thì bị cô kiên định phản bác.
cô cũng không phải là người anh độc chiếm, mới không chịu anh khống chế!
Ai ngờ, tên bá đạokia nói không lại cô đã nói ——
"thật không nhìn ra, cô lại là người ủng hộ chị em yêu nhau, chỉ là trâu già gặm cỏ non kết quả bình thường đều rất không tốt, chính cô tự lo thân mình cho tốt."
Buổi sáng vừa ra đến trước cửa, Nhiêu Triết ngay trước mặt mọi người trong nhà họ Nhiêu chê cười cô một phen, cô tức điên lên, thề không bao giờ nữa ôn tồn khai thông với anh.
"Hinh Mi, mình không biết cậu thích ăn món gì nên mình có lấy mỗi món một ít cho cậu, nếu cậu không thích, mình lại kêu phục vụ lấy giúp cậu."
Giọng nói Thẩm Tử Dương rốt cuộc kéo cô trở về thực tế.
Thượng Quan Nhu đáy lòng có chút ảo não, rõ ràng cũng đã ra cửa, lại còn không ngừng nghĩ tới tên khốn Nhiêu Triết kia.
Ổn định lại tâm tình, biết đây là nhà hàng Zehder rất nổi tiếng, tay nghề đầu bếp vô cùng điêu luyện, cô trước kia thích ăn mỳ Ý ở nơi này nhất.
Thẩm Tử Dương lấy rất nhiều món, nhìn qua một lượt, cô phát hiện trong đó có vài món cô thích nhất.
cô cám ơn, cười lắc lắc đầu, "không cần phiền phức như vậy, mình không có ăn kiêng. Hôm nay là sinh nhật của cậu, mình không chuẩn bị quà tặng gì đắt giá, đây chỉ là chút lòng thành của mình, hi vọng cậu không chê."
nói xong, cô từ trong túi lấy ra một hộp quà được gói cẩn thận đưa cho cậu ta, bên trong là cây thủy tinh rất dễ thương, cô chọn thật lâu mới được .
Thẩm Tử Dương nhận lấy cao hứng vô cùng, đem đi cất cẩn thận.
Lạc Khả Nhi nhìn thấy vậy, hỏa bốc lên đầu, "Vừa nhìn chính là xuất thân nhà nghèo, quà tặng khẳng định không có giá trị làm sao mà so được người ta đưa đồng hồ đeo tay nạm kim cương?"
Thượng Quan Nhu cũng không tức giận, cười nhìn cô, " Đồng hồ đeo tay nạm kim cương giá tiền đối với tôi mà nói là trên trời, nếu mua loại quà tặng đắt giá này, cuộc sống tương lai của tôi sẽ phải thiếu nợ sống qua ngày rồi."
cô lời nói thản nhiên hài hước đưa tới tiếng cười của mọi người, bọn họ cũng cảm thấy cô gái này tính tình thẳng thắn không chút nào dối trá.
Mà cô nói chuyện hài hước, khí chất bất phàm, ứng đối thỏa đáng nên rất nhanh làm quen với đám bạn củaThẩm Tử Dương .
Bị mọi người cho qua một bên không thèm để ý đến, người tự cho là mình sẽ trở thành nữ chính của bữa tiệc: Lạc Khả Nhi vô cùng ảo não, dậm chân cực kỳ tức giận.
cô vừa nghe nói, Thẩm Tử Dương ở lớp bổ túc ban đêm quen biết một cô gái xinh đẹp, cô liền vội vàng đi hỏi thăm đối phương là người như thế nào, biết được cô gái kia mặc dù rất đẹp, nhưng xuất thân thấp hèn thì cô cũng không đem đối phương để ở trong mắt.
Bởi vì cô cho là Thẩm Tử Dương là con em thế gia sẽ coi trọng ý kiến của người khác nên sẽ không nghiêm túc.
không nghĩ tới anh lại có thể mời cô ta tham gia bữa tiệc, mà từ anh thái độ ân cần chăm sóc của anh cũng không khó nhìn ra, anh rất thích cô gái tên Kỷ Hinh Mi này.
Lạc Khả Nhi rất không cam tâm, Thẩm Tử Dương là người trong lòng cô từ nhỏ, cô không cam tâm tình nguyện chắp tay đem anh nhường cho người khác.
Vì vậy thừa dịp cơ hội đi vào phòng rửa tay, cô tìm quản lý nhà hàng nói mấy câu, lúc trở lại, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
không bao lâu sau, một người phục vụ bưng một dĩa tôm hùm đi tới bên cạnh Thượng Quan Nhu, hơn nữa dùng tiếng Zehder thì thầm với cô.
Mọi người có chút cảm thấy kỳ quái, mặc dù nơi này là nhà hàng Zehder, nhưng phục vụ cũng sẽ căn cứ quốc tịch thực khách tới để dùng ngôn ngữ thích hợp, làm sao lại đối với thực khách rõ ràng là người Đài Loan lại nói tiếng Zehder?
thì ra là đây tất cả đều là quỷ kế của Lạc Khả Nhi, cô tận dụng thời gian kêu một phần tôm hùm cho Thượng Quan Nhu, lại nhờ quản lý nhà hàng nói phục vụ lúc đi ra dùng tiếng Zehder hướng dẫn cô cách bóc vỏ tôm hùm, bởi vì đối phương mặc dù là người Đài Loan, nhưng lớn lên ở Zehder,tiếng Trung chỉ hiểu lõm bõm còn nói thì bập bẹ, phần tôm hùm này cô sẽ thích.
cô hy vọng có thể mượn cơ hội này khiến Thượng Quan Nhu luống cuống, bởi vì tôm hùm mặc dù mùi vị không tệ, nhưng cách bóc vỏ lại vô cùng phiền toái, người không biết cách bóc, tướng ăn khẳng định khó coi, mà tiếng Zehder cô nghe không hiểu khẳng định cũng rất lúng túng.
cô đối với Kỷ Hinh Mi đương nhiên rất hiểu rõ, một người xuất thân từ tầng lớp thấp ngoài gương mặt đẹp ra cũng không có cái gì, trên căn bản chỉ là đồ nhà quê.
Cho nên khi phục vụ hướng dẫn bằng tiếng Zehder xong, cô đã chuẩn bị xong tinh thần xem chuyện náo nhiệt.
không nghĩ tới phục vụ giọng điệu nghiêm túc nói xong, Thượng Quan Nhu liền vô cùng thuần thục nói mấy câu Zehder tiêu chuẩn, hơn nữa vẻ mặt tươi cười nhận lấy tôm hùm phục vụ đưa tới.
Thẩm Tử Dương không hiểu nháy mắt mấy cái, đợi phục vụ sau khi rời đi nhỏ giọng hỏi: "Anh ta nói những gì vậy?"
"A, anh ta bảo hôm nay là sinh nhật của nhà hàng, mà mình hôm nay vừa lúc là vị khách thứ chín mươi chín bước vào nhà hàng, trở thành vị khách may mắn, mình có thể ăn miễn phí một suất tôm hùm."
Thượng Quan Nhu rất vui vẻ, bởi vì cô thích nhất là tôm hùm.
Thẩm Tử Dương ngây ngô cười cười, "Cậu nói tiếng Zehder thật lưu loát."
Bên kia một lòng muốn nhìn kịch hay, Lạc Khả Nhi ngàn tính vạn tính, chính là không có tính đến chuyện lại sẽ trở nên như thế.
Càng làm cho cô không thể tin được chính là, động tác Thượng Quan Nhu bóc tôm chẳng những thuần thục ưu nhã, hơn nữa còn vô cùng mê người, Lạc Khả Nhi không khỏi hoài nghi, cô thật sự là đồ nhà quê sao?
Mọi người tiếp tục dùng cơm, bầu không khí lần nữa bởi vì Thượng Quan Nhu hay nói mà nhiệt tình hẳn lên .
Lạc Khả Nhi không cam lòng danh tiếng của mình bị cướp đoạt, không nhịn được lại đang tịch vấn đối cô chê cười nói: "Kỷ tiểu thư ngoài lúc đi học ở ngoài, đã bắt đầu đi làm chứ?"
"Đúng vậy, ban ngày làm việc buổi tối đi học." Thượng Quan Nhu đang bóc tôm hùm vui vẻ gật đầu một cái.
"Nghe nói cô giúp việc cho nhà giàu?"
Nghe vậy, Thượng Quan Nhu động tác trên tay chậm lại, vốn là bầu không khí sôi nổi, lập tức bởi vì một câu nói của Lạc Khả Nhi lại trở nên an tĩnh.
Thẩm Tử Dương tức giận trợn mắt mà nhìn Lạc Khả Nhi một cái, "cô nói hưu nói vượn cái gì?"
"không, cô ta không có nói bậy,mình trước kia xác thực là người giúp việc."
cô không có trộm không có giành, giữ khuôn phép làm người, tuy rất có ý kiến với việc hầu hạ Nhiêu Triết, nhưng cũng không cảm thấy chuyện này có cái gì mất thể diện .
Lạc Khả Nhi lại được voi đòi tiên mà nói: "không trách được ngươi xuất thân thấp hèn lại biết rõ lễ nghi trên bàn ăn như vậy, không ngờ là thường phục vụ người có tiền chắc là thói quen nghề nghiệp đi?" không để ý tới sắc mặt khó coi củaThẩm Tử Dương, cô giả vờ cười nói: "Kỷ tiểu thư nhất định phải ăn nhiều một chút, bởi vì qua hôm nay, nói không chừng về sau cô cũng không có cơ hội tới nơi cao cấp như thế này dùng cơm nữa, aizz, nhưng là ngộ nhỡ khẩu vị bị nuôi cho quen rồi, về sau cô sẽ rất khó chịu!"