Người Chồng Bị Vứt Bỏ

6.43/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nhiêu Triết, anh rất hối hận vì đã vô tình làm người mình yêu phải chết. Mỗi lần nỗi nhớ ấy tràn về, anh lại cảm nhận thấy sự thiếu vắng của cô trên cuộc đời này thật sự …
Xem Thêm

Sau, bác sĩ dặn dò cô, chờ sau khi Nhiêu Triết tỉnh lại phải nhớ cho anh uống thuốc đúng giờ, nếu như anh không chịu uống, liền đánh anh bất tỉnh, bắt buộc anh phải uống.

Bác sĩ của nhà họ Nhiêu là anh họ bà con xa của Nhiêu Triết , y thuật vô cùng giỏi, mặc dù rất thích mắng chửi người, nhưng chữa trị hiệu quả nên mới khiến cho người ta yên tâm.

Tiêm thuốc rồi, trán Nhiêu Triết không còn nóng nữa.

Lại dặn dò một hồi, bác sĩ mới cầm hòm thuốc đi ra ngoài với John .

Nhiêu Triết hạ sốt, nằm ở trên giường ngủ rất sâu, nhưng hai gò má còn đỏ ửng, đôi môi cũng khô khốc .

Thượng Quan Nhu đắp khăn lông giúp anh mấy lần, sắc mặt của anh mới từ từ trở lại bình thường

Giằng co một đêm cho đến rạng sáng ,cô bất ngờ phát hiện ngày trước cô luôn ngủ đúng giờ nhưng hôm nay lại không có buồn ngủ.

Chống cằm ngồi ở bên giường, một lát lén cầm bàn tay to của anh, một lát lại siết chặt gương mặt của anh, tóm lấy lỗ tai, nhéo nhéo lỗ mũi, kéo kéo tóc, nhưng anh vẫn an ổn ngủ, hoàn toàn không bị hành động mờ ám của cô làm ảnh hưởng.

"Aizzz, thật ra thì lúc phát hiện mình đã chết em cực kỳ hận anh."

Biết anh đã ngủ sâu nên sẽ không nghe được chuyện mình nói, lá gan Thượng Quan Nhu cũng to ra, nói ra lời thật lòng.

Ngồi ở bên giường, gẩy gẩy sợi tóc trên trán anh, lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn.

"Nhưng mỗi khi em nhắc nhở bản thân không thể tha thứ cho anh, em lại nhớ tới hình ảnh ngọt ngào của chúng ta trước kia."

"Anh có nhớ có một lần chúng ta đi lên núi ngắm những vì sao, trên đường về xe lại chết máy, gót giày của em cũng gãy nên anh cõng em xuống núi, cực kỳ mệt mỏi, anh liền thở hồng hộc mắng em là con heo béo, em tức giận nhéo lỗ tai anh, anh nói em thô bạo không có giáo dục hay không. . . . . ." Vừa nói cô không nhịn được nhẹ giọng nở nụ cười.

"Còn có một lần, chúng ta cùng đi dự hôn lễ Trần tiên sinh, kết quả em lại mặc cùng kiểu áo với em gái Trần tiên sinh, lúc đó em thật sự rất lúng túng, nhưng anh không biết từ nơi nào lấy được một cái khăn quàng cổ choàng ở trên người em, mặc dù anhh thắt khăn quàng cổ kia siêu cấp khó coi, nhưng anh lại giúp em giải vây."

"Anh đó nha, lúc đầu luôn cho người ta ấn tượng không tốt, nhưng tiếp xúc lâu ngày mới phát hiện anh cẩn thận, tình cảm, thiện lương, một khi anh muốn đối xử tốt với ai thì anh đối xử cực kì tốt với người đó."

"Ba ép em phải nghĩ mọi cách quyến rũ anh, em lúc đầu thật sự không tình nguyện nhưng cũng không biết từ lúc nào, em phát hiện mỗi ngày mình đều muốn nhìn thấy anh, dù cho em hay bị anh trêu chọc, gây khó khăn nhưng em cũng thấy rất hạnh phúc, nhưng . . . . . ."

Nghĩ đến bữa tiệc sinh nhật kia, nét mặt của cô trở nên khó chịu.

"Tại sao lúc em cho là mình đi lên Thiên đường thì tất cả đều đã thay đổi đây? Anh rõ ràng từng nói với em, chờ đến lúc sinh nhật anh, anh sẽ cho em một sự ngạc nhiên, nhưng lại khiến em kinh sợ, khiến em biết anh đã có một vợ sắp cưới xinh đẹp, đáng yêu. . . . . ."

Những chuyện xảy ra đêm hôm đó, xuất hiện đồng thời trong đầu của cô, Thượng Quan Nhu đột nhiên giật mình, mờ mịt mà không hiểu nhìn người đang nằm trên giường.

cô lắc đầu, lòng chua xót che khuôn mặt, " Rốt cuộc em đang làm cái gì? Em điên rồi sao? Tại sao lại để em yêu anh? Nếu như được sống lại lần nữa, em tình nguyện chưa từng gặp anh. . . . . ."

cô tuyệt vọng rời đi, không muốn tiếp tục đối mặt với người đàn ông làm cô khổ sở nữa.

Lúc này trong giấc mơ Nhiêu Triết đột nhiên trở nên rất bất an, vô ý thức kêu, "Tiểu Nhu. . . . . . Hinh Mi. . . . . ."

Cho dù trong lúc anh nằm mơ , anh cũng một mực gọi tên hai người kia, mà không phải cô gái ấy,vợ sắp cưới chính thức của anh. . . . . .

Uông Chỉ Lan , vợ chưa cưới của Nhiêu Triết là một người chưa từng tồn tại trong mắt người khác.

không thể không thừa nhận một điều là cô rất đẹp nhưng tính cô mềm yếu, nhát gan, hướng nội, cho dù cô có thân phận là con nuôi nhà họ Nhiêu, nhưng vẫn không có chỗ đứng ở xã hội thượng lưu.

Uông Chỉ Lan có thể có cơ hội bước vào nhà họ Nhiêu, tất cả đều bởi vì Nhiêu Triết khi còn bé là đứa trẻ có trái tim biết đồng cảm, người khác nhặt mèo, nhặt chó, nhặt chim nhỏ bị thương, thế nhưng anh lại nhặt một cô nhóc ở ven đường đang chạy trốn khỏi viện mồ côi.

Cha mẹ Nhiêu đối với con trai luôn ít quan tâm nên Nhiêu Triết rất cô đơn, mà bởi vì anh nghĩ có một bạn đến, Uông Chỉ Lan may mắn trở thành con nuôi nhà họ Nhiêu.

Nhiêu Triết đã từng nói với cô, Uông Chỉ Lan tựa như một con chim nhỏ gãy cánh, coi như anh vì cô tạo ra một khoảng trời rộng lớn, cô vẫn không dám dũng cảm bay lượn.

cô gái như thế chỉ có thể ở trong nhà để bảo vệ , nếu không sơ ý một chút, nơi phồn hoa sẽ đem tâm hồn thanh khiết của cô ô nhiễm hoàn toàn.

Lúc ấy cô trêu ghẹo Nhiêu Triết: "Anh bảo vệ cô ấy giống như đang bảo vệ công chúa trong lâu đài ."

Nhiêu Triết lại cười lắc lắc đầu, "Công chúa củaanh chỉ có một mình em."

Mặc dù cô từng để ý sự tồn tại củaUông Chỉ Lan nhưng cô tin tưởng Nhiêu Triết là một người đàn ông khi đã yêu thì sẽ không bao giờ do dự.

Nhưng cô không ngờ, buổi tối tiệc sinh nhật hôm đó, Nhiêu Triết lại ở trước mặt tất cả khách khứa tuyên bố, người phụ nữ của anh thật ra là thanh mai trúc mã của anh.

"Tiểu Mi, sinh nhật cuối tuần này của mình sẽ có party, đây là vé mời, hi vọng cậu có thể tới tham gia."

Sau khi tan học, Thượng Quan Nhu tâm sự nặng nề, không biết lúc nàoThẩm Tử Dương đuổi theovỗ vỗ bả vai cô, đưa cho cô vé mời được thiết kế rất đẹp.

Thẩm Tử Dương nhuộm tóc màu tím dễ làm cho người khác chú ý nhưng có gương búng ra sữa như trẻ con. Hai người ở trên lớp học có nói chuyện mấy lần, cô mới biết đứa trẻ to xác này hai mươi tuổi là cậu chủ của một công ty sản xuất đồ chơi.

Bởi vì thành tích của cậu tavô cùng thấp, lại kiên quyết không chịu nghe lời người nhà sắp xếp đi du học nên cuối cùng bị ba nhét vào lớp học bổ túc.

Thẩm Tử Dương là người nhiệt tình sáng sủa, dù ăn mặc khác người, nhưng theo cậu ta giải thích lí do mình khác người là bởi vì đang ngầm đấu với ba cậu ta.

Thượng Quan Nhu cũng không ghétcậu ta, thậm chí xem cậu ta như em trai mình.

Nhận lấy thiệp mời sinh nhật, cô cười gật đầu, "Dù sao Chủ nhật mình cũng không có làm, sinh nhật của cậu, mình chắc chắn sẽ đến ."

Thẩm Tử Dương vô cùng vui vẻ, cùng với cô sóng vai đi ra cổng trường đã thấy xe chú Lý đã chờ ở đó.

" Tài xế nhà cậu thật tận tâm, gió mặc gió, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ thấy ông ấy tới đón đúng giờ."

"Sai, mình đã nói rồi đó là tài xế của chủ nhà, mình mới mời không nổi tài xế đấy."

cô lo lắng Thẩm Tử Dương hiểu lầm mình là đại tiểu thư, cho nên hôm chú Lý đến đón mình ngày thứ hai lập tức đem tình huống của mình nói cho Thẩm Tử Dương.

Thẩm Tử Dương khi đó nghe xong đã nói nếu như ngày nào đó cô bị đuổi việc, cậu ta sẽ rất vui lòng làm tài xế chở đưa đón cô đi học.

Hai người cười lại hàn huyên mấy câu, cậu ta mới rời đi theo hướng ngược lại.

Thu hồi ánh mắt , cô đi tới xe chú Lý, chú Lý đã quay kiếng xe xuống đang cười ha hả hướng về phía cô nháy nháy mắt, "Anh chàng đó cùng cô quan hệ hình như rất tốt phải không?"

Thượng Quan Nhu đắc ý vẫy vẫy vé mời trong tay, "Chủ nhật là sinh nhật cậu ấy nên mời tôi đi tham gia party sinh nhật của cậu ấy."

"Trẻ tuổi thật tốt, cuộc sống phong phú làm lão già này hâm mộ."

cô làm mặt quỷ, mở cửa xe, vừa muốn lên xe lại đột nhiên bị người đàn ông ở trong xe chờ làm cô sợ hết hồn.

Thêm Bình Luận