Nếu không phải hôm nay chú Lý vô ý nói ra, cô cũng sẽ không biết thì ra ba mẹ anh bằng mặt không bằng lòng đúng như những gì mà báo chí viết.
Chú Lý nói, ba mẹ Nhiêu Triết bên ngoài đều có mấy đứa con riêng, mà anh có thể an ổn ngồi ở vị trí tổng giám đốc Nhiêu thị, trừ bản lãnh anh ra còn dựa vào di chúc của ông nội anh để lại.
Khó trách chức quyền của ba Nhiêu Triết ở Nhiêu thị còn thấp hơn con trai của mình, xem ra ông cụ đã dự kiến trước sau khi ông trăm tuổi nhà họ Nhiêu loạn thành một đoàn.
Dĩ nhiên Nhiêu Triết đã thử cứu vãn quan hệ của ba mẹ, nhưng kết quả lại thất bại.
Thượng Quan Nhu bất ngờ, bề ngoài là hình ảnh gia đình ấm áp, sau lưng lại là trăm ngàn vết thương.
cô từng là đại tiểu thư trong bi kịch gia đình thượng lưu điển hình, cũng không biết hoàn cảnh sinh trưởng của Nhiêu Triết cũng không hề vui vẻ hơn mình.
"Thiếu gia là người rất cô đơn , cậu ấy không ngừng quen bạn gái gây tê liệt bản thân, nhưng những cô gái kia cũng không mang đến vui vẻ thật sự cho cậu ấy, cho đến khi Thượng Quan tiểu thư xuất hiện, thiếu gia mới nở nụ cười vui vẻ từ đáy lòng, đáng tiếc. . . . . ."
Chú Lý lắc đầu một cái, "Từ xưa hồng nhan bạc mệnh, Thượng Quan tiểu thư chết đột ngột. . . . . . Đêm qua, thiếu gia nửa đêm ra ngoài chỉ sợ là vì nhìn thấy xì căng đan của lão gia và phu nhân, nhìn thấy bọn họ chỉ lo cho bản thân, mà người duy nhất có thể an ủi cậu ấyđã không còn ở đây nên. . . . . ."
Nghe xong lời của chú Lý, Thượng Quan Nhu im lặng, đáy lòng buồn buồn, không biết đau lòng vì Nhiêu Triết, hay đau lòng vì Thượng Quan Nhu kiếp trước .
Lúc cô về tới nhà họ Nhiêu mới biết, Nhiêu Triết hôm nay tan việc về sớm, nhưng sau khi về nhà lại nhốt mình ở phòng chiếu phim tới giờ vẫn không chịu ra ngoài, cơm tối cũng chưa ăn.
John vào bếp giao thức ăn còn nóng cho cô, "Thiếu gia không thích người khác quấy rầy lúc xem phim, nhưng nếu cô nói chắc chắn thiếu gia sẽ nghe, cho nên bữa ăn tối hôm naycủa thiếu gia giao cho cô đó."
Thượng Quan Nhu im lặng nhận lấy cơm John kiên quyết đưa tới, cô không biết lúc nào thì mình ở trong mắt Nhiêu Triết lại trở nên đặc biệt như vậy?
cô không tiện cự tuyệt lời nhờ vả của John , lại nghĩ tới lời của chú Lý, liền nhắm mắt, cẩn thận gõ cửa phòng chiếu phim .
Nhà họ Nhiêu trang bị đầy đủ thiết bị giải trí, cái này có chút quan hệ với tính tình phiền toái của Nhiêu Triết.
Phòng chiếu phim trước mặt có diện tích khoảng70 mét vuông, thiết kế rất đẹp, bốn ghế sa lon hào hoa thoải mái xếp hàng dài trước màn hình lớn.
Bên trong phòng rất tối, trước kia cô có tới đây , trong này hiệu ứng âm thanh, hình ảnh trong này khiến cho người ta thích thú hơn cả rạpchiếu phim.
Liếc qua màn hình, cô biết Nhiêu Triết đang xem một bộ phim cũ rất nổi tiếng, tên là "Hẹn gặp Tử thần " .
Nhiêu Triết lười biếng dựa vào ghế sa lon mềm mại, hai chân gác chéo, tay chống cằm, mờ mịt nhìn chằm chằm cảnh nam chính gặp nữ chính trên màn hình.
cô nhẹ nhàng ho một tiếng, thử hấp dẫn sự chú ý của anh, nhưng anh không có phản ứng, cặp mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình không lên tiếng.
"Quản gia John nói anh chưa ăn cơm tối, nhịn đói không tốt chobao tử cũng không tốt cho cơ thể."
Thấy anh không thèm để ý đến cô, cô ngượng ngùng nhún nhún vai, nhỏ giọng: "Vậy tôi để cái này lại cho anh."
Xoay người vừa muốn rời đi, Nhiêu Triết lại đột nhiên lên tiếng——
"Bộ phim này tôi xem qua rất nhiều lần rồi, mặc dù tình tiết không thực tế, nhưng có thể thỏa mãn mọi hi vọng mà con người ta đều mong muốn."
cô kinh ngạc đứng nhìn tại chỗ, nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Người chết đều trở thành linh hồn, có phải không?" Anh giống như tự hỏi lại giống như hỏi cô.
cô im lặng ngồi vào bên cạnh anh, cùng nhau xem những hình ảnh không ngừng lóe lên, "Mỗi người có nhận thức khác nhau, giống như Phật tổ, tin thì linh, không tin thì không."
Anh hừ cười một tiếng, "Ngây thơ."
cô cũng hừ, "Anh chưa chết, tại sao lại phủ nhận?"
Nhiêu Triết rốt cuộc nhìn cô một cái, "Tôi cũng từng nghĩ tới một chuyện rất kỳ quái , ví dụ như tôi là ai? Tôi đang đóng vai người nào, trên đời này tại sao phải có tôi, sau khi tôi chết trở thành người nào? Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không có đáp án, nếu không có đáp án, làm sao chứng minh nó có thật?"
Thượng Quan Nhu bị anh hỏi ngược lại không phản bác được, quyết định phủi sạch quan hệ với anh thì cô không thể nói cho anh biết hoàn cảnh của cô, nhưng nếu cô nói anh tin không? cô rầu rĩ ngồi một chỗ không lên tiếng.
"Cho nên tôi vẫn rất hâm mộ tác giả và biên kịch, bởi vì trên đời có rất nhiều thứ không thực hiện được, bọn họ sử dụng trí tưởng tượng của mình để thực hiện. . . . . . cô xem đi. . . . . ." Dùng cằm chỉ chỉ màn hình, "Biên kịch để nam chính chết đi, nhưng linh hồn vẫn còn, anh ta nhân danh tình yêu, yêu cầu gặp lại nữ chính, thành ý cảm động trời xanh, thực hiện nguyện vọng của anh." Nhiêu Triết đột nhiên xúc động.
"thật ra thì, tôi và Tiểu Nhu rất yêu nhau." nói tới đây vẻ mặt anh ngây thơ như trẻ con, đôi mắt đặc biệt sáng trong trong phòng chiếu phim tối tăm.
"cô ấy luôn nói tôi rất xấu, thích chọc giận cô ấy, nhưng cô ấy không hiểu, nếu như không thích thì làm sao có kiên nhẫn trêu chọc cô ấy chứ ."
"Còn nhớ rõ có một lần chúng tôi gây gổ, tôi cố ý tắt máy điện thoại ba ngày, lúc gặp mặt lại, cô ấy đỏ mắt nhào vào trong lòng tôi, gầm lên về sau không gây gổ với tôi nữa. Nhưng bây giờ. . . . . ."
Anh khổ sở đưa tay che mắt, nghẹn ngào, "Nếu không gây gổ với tôi thì cô ấy sẽ không vĩnh viễn rời khỏi tôi. Nếu như người chết có linh hồn, tại sao cô ấy không chịu trở về gặp tôi?"
Anh cười tự giễu, "Tôi không thể nào quên được, cô ấy vì tôi mà chết, nhất định là rất hận tôi nên cô ấy không muốn gặp tôi ?"
Giọng nói nghẹn ngào ngày càng cao, trong bóng tối, cơ thể Nhiêu Triết run rẩy không ngừng.
"Thế giới của tôi trừ cô ấy ra cũng không còn gì khác, nhưng bây giờ cô ấy cũng không quan tâm tôi nữa. . . . . ." Anh rốt cuộc khống chế không được khóc rống thất thanh.
Thượng Quan Nhu hoảng sợ khi nhìn dáng vẻ anh đau khổ lúc này.
cô không dám tin, người đàn ông hăng hái, bá đạo, lớn lối, cuồng vọng, lại khóc khó coi như vậy?
cô không nhịn được vươn tay, ôm anh trong ngực, nước mắt của anh, rất nhanh liền thấm ướt ngực của cô.
Chóp mũi đau xót, cô rơi từng giọt nướcmắt.
Em chính là Thượng Quan Nhu, thật ra thì linh hồn của em đã bên cạnh anh rồi. . . . . .
Những lời miêu tả sinh động này lại bị cô cứng rắn dằn xuống đáy lòng.
cô rất sợ, một khi nói rõ chân tướng cho cho anh, anh có thể hay không không tin hoặc nhìn cô như ma quỷ, vĩnh viễn cự tuyệt cô tiến vào tim anh hay không?
Huống chi anh đã có vợ sắp cưới, cô không muốn sống cuộc sống người thứ ba ở trong thế giới của anh.
"Nếu cô ấy đã qua đời, anh . . . . . . nên để cho cô ấy an nghỉ đi." cô nhẹ nhàng đáp lời, nhưng anh không đáp lại.
Sốt cao tới 39.8 độ, là kết quả được ban tặng từ cơn mưa tầm tã khuya hôm trước.
Đêm đó anh đưa Thượng Quan Nhu về nhà rồi ở trong thư phòng hút thuốc, sáng hôm sau bữa sáng cũng không buồn ăn đã chạy đi làm.
Sau khi về đến nhà lại tự nhốt mình trong phòng chiếu phim coi đi coi lại một bộ phim.
Cơ thể khó chịu cũng không bằng khó chịu trong lòng, từ sâu trong tiềm thức anh muốn dùng loại phương thức tàn khốc này để ngược đãi bản thân.
Chờ đến lúc Thượng Quan Nhu phát hiện anh bị bệnh thì bệnh tình đã trở nên vô cùng nghiêm trọng rồi.
Bác sĩ gia đình tiêm cho anh hai liều thuốc, cực kỳ tức giận mắng chửi xối xả với người nào đó nằm ở trên giường, mặc dù đại thiếu gia đang hôn mê không nghe được một chữ.