Chương 8
Bạch Ái Lâm vì để cho Philip bình tĩnh lại nên đợi hai ngày sau mới gọi điện cho hắn. Hắn ở trong điện thoại hỏi xem hai người có còn cơ hội không, nàng vẫn kiên trì với ý như thế.
Bị nàng cự tuyệt mấy lần sau hắn dứt khoát không nghe điện thoại của nàng nữa, cũng tránh không gặp mặt. Chỉ có Phó Duật Hàm vẫn ngày ngày đến tiệm hoa, rất chịu khó.
Mỗi ngày, Phó Duật Hàm từ chối hết các cuộc gặp gỡ, đều đến tiệm bán hoa, trình diện với nàng cùng nữ nhi.
Hắn tới bình thường là lúc ban đêm, Bạch Ái Lâm chuẩn bị một ít thức ăn, ba người cùng nhau ăn cơm, hình ảnh một nhà ba người làm hắn cảm động không dứt, chỉ tiếc nữ nhi vẫn không cho hắn sắc mặt tốt.
Sau khi ăn xong, hắn theo nữ nhi nhìn thứ nàng thích, hoặc bồi nàng vẽ, hoặc là đọc truyện xưa cho nàng nghe. Nữ nhi dần dần chấp nhận sự hiện hữu của hắn, nhưng vẫn không chịu gọi hắn một tiếng ‘baba’
Phó Duật Hàm đi tới tiệm bán hoa, ngồi trên phòng khách, thấy nữ nhi ôm thỏ bông, cầm bút sáp màu vẽ “Mỗ Mỗ, con đang vẽ gì vậy?”
“Một nhà ba người a” Nàng thở phì phò, bút sáp nhanh chóng trượt đi trên giấy.
“A? vậy trong nhà có người nào?”
“Con cùng mẹ, còn có Philip thúc thúc”
Bức tranh có người ngoại quốc kia làm chi a “Còn ta thì sao?”
Bạch Mỗ Mỗ bĩu môi nhìn hắn một cái, không nói gì, tiếp tục vẽ.
Tốt, hiển nhiên trong bức vẽ của nữ nhi không có hắn. Hắn không dám tức giận “Tốt, con vẽ tranh rất khá, từ từ vẽ tiếp…..” Hắn đi vào phòng bếp, đối với mẹ nữ nhi kể lể
“Con gái chúng ta vẽ bức tranh nhà của nàng, trong đó có nàng, em và Philip cùng ở chung một chỗ, nhưng không có anh. Trong lòng nàng, địa vị của người ngoại quốc kia còn cao hơn…..” Hắn bày ra bộ mặt như đưa đám.
“Anh kiên nhẫn chút, anh và Mỗ Mỗ mới ở chung có vài ngày, nàng hiện tại nguyện ý cùng anh nói chuyện, so với ban đầu tiến triển rất nhiều, không phải sao?” Bạch Ái Lâm vẫn ung dung rửa rau.
Hắn có thể nào không vội? “Trong bức tranh của nàng không có ta, nhưng lại có Philip, chẳng lẽ nàng muốn Philip làm baba sao?” Này làm sao có thể?
“Cũng không phải không có khả năng” Nhắc tới Philip, nàng có chút phiền não. Hắn mấy ngày nay cũng nghe điện thoại của nàng, là đã hết hy vọng sao? Hay còn đang suy nghĩ cách thay đổi quyết định của nàng?
Thái độ nàng không yên lòng, khiến Phó Duật Hàm há hốc mồm. Nàng sao có thể làm như không có chuyện gì vậy? Đúng rồi, dú sao nữ nhi cũng nhận nàng là mẹ, ai tới bổ khuyết chỗ trống của phụ thân, đối với nàng cũng không ảnh hưởng…..Hắn run sợ, cảm thấy rất bị đả thương.
Bạch Ái Lâm hồn nhiên không phát hiện tâm sự nặng nề của hắn, thở dài “Philip vẫn không tiếp điện thoại của em, em có chút lo lắng”
Anh và em suốt 4 năm không có liên lạc, làm sao em lại không lo lắng? Hắn hỏi cho có lệ “Sao vậy?”
“Em và anh ấy có chút điểm không vui, chừng mấy ngày không có gặp mặt, anh ấy ở Đài Loan không có thân nhân, em sợ anh ấy xảy ra chuyện gì….”
“Hắn còn có đồng nghiệp và bằng hữu chiếu cố, người đã lớn như vậy, mấy ngày không gặp cũng không sao cả”
“Không, tình huống lần này bất đồng, anh ấy theo đuổi em hai năm, em vẫn không đáp ứng. Sợ làm trễ nãi hạnh phúc của anh ấy, buộc anh ấy rời xa ta, nói rất trực tiếp, khẳng định anh ấy rất thương tâm”
Làm rất tốt! Hắn thật vui mừng “Chuyện thất tình này ngày ngày đều có, bởi vì bị nữ nhân cự tuyệt mà không chịu được, chuyện này cũng không sao, em bỏ rơi hắn đúng là quyết định đúng”
Nàng bĩu môi liếc mắt nhìn hắn “Biểu tình của anh giống như rất vui khi người gặp nạn, đều biểu thị cả lên mặt kìa”
“Phải không?” Hắn vuốt khuôn mặt, không sao cả “Tình trường vô tình, hắn là địch thủ của anh, anh mà đồng tình chẳng khác nào tự chém mình”
“Nhưng mà Mỗ Mỗ thích anh ấy, em cũng thích anh ấy, anh ấy là bạn tốt của bọn em, thời điểm anh ấy khổ sở, bọn em không thích có người hả hê”
“……Dĩ nhiên, ta cũng từng bị nữ nhân cự tuyệt, đối với hắn thống khổ gấp trăm lần, có thể cảm động lây, nhưng cũng không thể công khai khen ngợi đối thủ, tại nội tâm dĩ nhiên vo cùng đồng tình” Được, hắn cứng rắn chối, lựa gió bẻ măng. Như vậy có phải là quá phong độ a?
Nàng nín cười “Tài ăn nói của ngài thật tốt a, Phó tiên sinh”
“Dì nhiên, mấy năm nay anh lịch lãm hơn nhiều, tiến bộ không ít, hơn nữa, ít nhất bây giờ anh còn đứng ở chỗ này, chỉ cần điểm này anh thấy mình hơn hắn rồi, cũng nên biểu hiện chút phong độ a”
“Anh đứng ở đây có thể đại biểu cho cái gì a?”
“Đại biểu cho em đối với anh đã chấp nhận” Philip tiên sinh không thấy bòng dáng, nhưng hắn mỗi ngày có thể ở tại đây ăn cơm, quyết định của nàng còn chưa rõ ràng sao?
Hắn thật đúng là có thể phân tích ra! Bạch Ái Lâm cười “Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, người đến mua hoa cũng có thể vào đây a”
“Người nào mua hoa mà có thể vào phòng bếp? Anh không cho là có. Hay là mua hoa rồi cùng nữ nhi nói chuyện xưa, cũng không có khả năng. Dĩ nhiên anh còn có cố gắng, cùng nữ nhi nói chuyện nhiều, bồi dưỡng thêm tình cảm, tới phòng bếp cùng em làm bữa tối, sau khi ăn xong ở trong tiệm đến khi đóng cửa, anh đem thời gian ngoài giờ làm ở bên hai người, anh đoán, những thứ này đại khái cũng là làm cho mẹ của nữ nhi cảm động”
Hắn nhích tới gần nàng “Cho nên em cùng Philip phần rõ giới tuyến, cũng không phải là vì anh sao?” Ánh mắt của hắn sáng quắc, như là muốn nhìn thấu tâm tư của nàng
“Anh thật….Nghĩ quá nhiều a” Nàng phủ nhận, bị lời của hắn làm hô hấp không yên. Hắn thản nhiên đối với nàng thi triển sức quyến rũ, mâu quang thật sạu liếc mắt đưa tình, rất nóng rực, rất chấp nhất, nàng tim đập nhanh, có chút chống đỡ không được.
“A? Anh nghĩ đến em không có xui đuổi anh, đối với anh có vẻ mặt ôn hòa, chỉ là vì muốn anh nghĩ quá nhiều” Hắn chăm chú nhìn nàng, chiếc mũi xinh đẹp, miệng thanh tú, gò má ửng đỏ, hắn mỗi ngày mỗi đêm khát vọng đem những thứ này đặt trong lòng bàn tay, cẩn thận quý trọng, hắn phải đợi trong bao lâu?
“Ái Lâm, nói cho anh biết, em bây giờ đối với anh là có ý nghĩ gì?”
Nàng lảng tránh ánh mắt hắn “Anh đừng vội, vấn đề này đợi chúng ta ở chung thêm một thời gian nữa, hãy nói đến”
“Tại sao muốn chờ? Anh cho là vấn đề giữa hai chúng ta đã giải quyết rõ ràng” Hắn nhíu mày “Vậy là em cũng không tin anh không nɠɵạı ŧìиɧ?”
“Trước không có đề cập đến tin hay không tin, 4 năm không phải thời gian ngắn ngủi, có thể thay đổi rất nhiều chuyện, có lẽ chúng ta không còn hợp nhau nữa” Cho là mình đã chuẩn bị xong, nàng lại vừa khϊếp đảm, có lẽ là chưa đủ tín nhiệm hắn, hay là sợ bị thương?
“Không thử thì làm sao biết…….” Hắn muốn biết đáp án lập tức, nhưng một trận tiếng bước chân đã cắt đứt lời hắn.
Hai người ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy Philip dắt tay Mỗ Mỗ đi vào phòng bếp. Nhìn thấy Phó Duật Hàm, sắc mặt Philip trầm xuống.
“Philip” Bạch Ái Lâm vui mừng nghênh đón, mấy ngày không gặp hắn trông tiều tụy đi nhiều, tinh thần ủ rũ, nàng thấy thật khó chịu “Anh có khỏe không? Làm sao lại không nghe điện thoại của em?”
“Anh muốn yên tĩnh mấy ngày để suy nghĩ, làm chút quyết định” Philip đánh giá tình địch, đối phương thể trạng cao ngất, dung mạo anh tuấn, nhưng ngoài cái này thì còn có gì tốt hơn so với hắn?
Đối với ánh mắt không có thiện ý của hắn, Phó Duật Hàm thong dong mà chống đỡ, nhìn lại đối phương. Hiện tai hắn chiếm thế thượng phong, nhường đối phương một chút cũng không sao.
Bạch Ái Lâm lại nói “Vậy cũng không thể không nghe điện thoại của em, em rất lo lắng cho anh a, anh có biết không?”
Bạch Mỗ Mỗ làm nũng “Philip thúc thúc, hôm nay có chợ đêm, thúc dẫn con đi được không?”
“Ai, thúc không có tâm tình đi cùng con” Philip xoa đầu Mỗ Mỗ, vẻ mặt bi thảm “Mỗ Mỗ, nếu thúc rời đi, con có thể hay không nghĩ đến ta?”
“Muốn đi đâu?” Hai mẹ con trăm miệng một lời hỏi
Phó Duật Hàm đầu lông mày co lại. Hai mẹ con thật ăn ý, lo lắng cho nam nhân này như vậy sao?
“Anh muốn đổi đi nơi khác, trở về Canada”
“Di?” Hai mẹ con ngạc nhiên, Bạch Ái Lâm tự trách “Anh là bởi vì em, cho nên…..”
“Anh vốn chính là vì em mà tới Đài Loan, nếu không thể đến với em, anh nghĩ trở về, người nhà cũng rất nhớ anh” Philip hốc mắt đỏ thẫm “Nhưng anh còn không có hướng công ty chính thức nói lên yêu cầu, anh nghĩ muốn nghe chính miệng em nói lần cuối, nói em chỉ cần anh làm bằng hữu, nói em chỉ cần…..”
Bạch Ái Lâm thật khó khăn “Philip………chúng ta vĩnh viễn vẫn là bằng hữu tốt nhất”
Philip khóc nức nở một tiếng, nước mắt từ khóe mắt lăn xuống “Ái Lâm, em thật ác độc……”
Phó Duật Hàm há hốc mồm, nam nhân lớn như vậy, nói khóc liền khóc, là diễn sao? Chỉ thấy tinh tinh khổng lồ này đang hướng hai cánh tay đến vợ trước của hắn, nghĩ muốn lưu luyến ôm, mà vợ trước của hắn áy náy cũng phối hợp đi lại gần, hắn quyết định thật nhanh, tiến vào ngăn cản tinh tin(TTN eo ơi, tinh tinh là nguyên bản của tác giả à nha, ta không có thay đổi gì đâu đó)
“Ái Lâm, anh…….” Lời tỏ tình nhất thời nghẹn trong họng Philip, giận trừng mắt nhìn Phó Duật Hàm lao tới, ôm lấy hắn
“Ta biết, ngươi muốn cùng bằng hữu nói lời tạm biệt, ngươi yên tâm, Ái Lâm và Mỗ Mỗ ta sẽ thay ngươi chiếu cố, cùng công ty từ chức nên nói rõ ra, ngươi nghỉ việc cần gì hỗ trợ, ta có thể giúp đỡ” Tốt nhất mau cút đi a!
“Ngươi làm chi? Ta không muốn nói với ngươi” Philip tâm tình đang ác liệt, một phen đẩy hắn ra.
Bạch Ái Lâm vội vàng đem Phó Duật Hàm kéo ra, đối với Philip nói “Philip, anh trước hết đừng vội rời đi, ở lại ăn cơm đã, em có lời muốn nói với anh…….” Nàng kéo lấy Phó Duật Hàm rời đi, lưu lại nữ nhi và Philip ở lại phòng bếp…..
Bạch Mỗ Mỗ không hiểu lắm hỏi “Thúc thúc, người phải quay về Canada sao?”
Philip gạt lệ “Ừ, ta muốn từ chức, sau này không thể đến tìm con”
“Di? Không nên a, thúc không nên đi” Bạch Mỗ Mỗ nhào vào trong lòng hắn.
“Aiz, thúc cũng vậy, không muốn đi……” Hắn ôm chặt cô bé. Cô bé này khả ái, nàng ôn nhu như mẫu thân, sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại. 2 năm tình cảm, hắn thật không nỡ, không cam lòng! Bất quá nam nhân kia thắng ở chỗ hắn cùng Ái Lâm quen biết trước, trước tiên ở trong lòng nàng chiếm một chỗ. Nếu nàng gặp hắn trước, có lẽ kết quả sẽ khác.
Không, hắn còn không rời đi, đã không còn cơ hội, hắn muốn cho Ái Lâm biết hắn thật tốt, hắn không muốn buông tha. Hắn ôm chặt lấy cô bé, càng ngày càng chặt…..
Bạch Ái Lâm kéo Phó Duật Hàm đi đến dưới cầu thang “Tâm tình của anh ấy không tốt, anh đừng kí©h thí©ɧ anh ấy nữa có được không?”
Phó Duật Hàm vỗ vỗ ống tay áo, rất vô tội “Hắn muốn cùng con người ôm, anh liền ôm hắn, thế mà là kí©h thí©ɧ hắn à?”
“Anh rõ ràng là nghĩ muốn thêm dầu vào lửa” Vẻ mặt khıêυ khí©h, cho là nàng sẽ bị hù dọa quá sao?
“Anh là cũng chỉ vì muốn tốt cho em, tâm tình hắn không tốt, anh sợ em bị hắn ôm, xương sườn liền bị gãy. Anh so sánh với em cường tráng hơn, không sợ bị hắn ôm”
“Nào có khoa trương như vậy…..” Nhìn vẻ mặt lạnh lùng, không quá cao hứng của hắn, nàng chợt hiểu “Anh là đang ghen sao?” Khóe miệng nàng cong lên “Trời ơi, ôm là kiểu rất phổ biến ở nước ngoài, đó là lễ phép, có cái gì để mà so đo chứ”
“Anh không có so đo, đừng quên chúng ta là ở Đài Loan bảo thủ, em ở nước ngoài cùng hắn ôm nhau vài cái, nhưng ở Đài Loan như vậy chính là không thích hợp” Ôm qua vài sai? Hắn thống hận mình thuận miệng nói mấy chữ, có lẽ trừ Philip ra còn có mấy nam nhân khác ôm nàng…..
Còn nói được đạo lý rõ ràng a! Nàng nín cười “Cũng đúng, may là anh nhắc nhở em, nếu lúc nãy em em, nói không chừng vẫn cho là mình đang ở nước ngoài, còn cùng anh ấy hôn lên mặt, may mắn là có anh……” Nàng xoay người đi vào phòng bếp, bị hắn kéo lại.
“Ái Lâm của trước kia, anh chỉ cần nói tới đây, liền biết ý tứ chân chính của anh” Từ trước đến nay, nàng ngay cả phản ứng cơ trí cũng rất hàm xúc, hôm nay dỡ xuống tầng e lệ kia, giống như nàng vừa rồi không phải là nàng, có chút xa lạ, có chút mâu thuẫn, nhưng lại làm hắn say mê hơn.
“Đó chính là hiện tại em đã không thông minh nữa, anh không nói rõ ràng, làm sao em hiểu được” Nàng khẽ nghiêng mặt, một ít sợi tóc rơi xuống trên trán, giống như khóe miệng bướng bỉnh của nàng cười hình cung.
Hắn giật mình nhìn, như bị đầu độc, không nhịn được nữa, đi qua hôn nàng.
Nàng rung động, nhắm mặt lại, cảm giác hắn vẫn ôn nhu, ươn ướt, mang theo hương vị mùa hè, nóng rang, làm nóng nàng, nàng giống như nước đường, từ từ hòa tan, ngọt ngào từng tí, niềm vui vẻ càng ngày càng nhiều.
Hắn lẻn vào trong miệng nàng, ôn nhu hôn, cảm giác được nàng ôn thuần bao dung, hắn thể dò xét cắn, thích nàng khẽ run rẩy, thân thể nàng mềm mại cùng hắn phú hợp, tựa như đem bên trong hắn mềm hóa, hóa thành một ngọn lửa, đốt cháy hắn. Hắn tựa như bị đốt cháy, như bị say, ôm cô gái yêu mến, không nỡ buông tay…….
Một lúc sau, hắn kết thúc nụ hôn này, ngón tay cái khẽ xoa mặt nàng thở nhẹ “Tài ăn nói của em đã tiến bộ nhiều”
“Cho nên em nói chúng ta đều đã thay đổi”
“Ít nhất có cái không thay đổi……” Hắn đáy mắt loang ra anh sáng giảo hoạt “Em đối với anh phản ứng vẫn rất tốt”
Gò má nàng ửng đỏ “Đi về trước nhìn Philip xem sao. Chờ một chút anh tạm thời đừng mở miệng, để cho em trấn an anh ấy là được rồi”
Bọn họ trở lại phòng bếp, trong phòng bếp không có một bóng người, cửa sau mở ra, khép hờ lấy.
“Philip cùng Mỗ Mỗ đâu?” Bạch Ái Lâm đi ra cửa sau, không thấy bóng dáng, nàng buồn bực “Bọn họ đi đâu? Rõ ràng gọi hắn lưu lại, hắn muốn đi sao không cò nói với ta một tiếng…..”
Nàng gọi điện thoại cho Philip, vang lên nhiều lần, hắn cũng không nghe “Kỳ quái, anh ấy không nghe điện thoại của em”
“Để anh thử xem” Phó Duật Hàm cầm điện thoại của nàng, gọi lại lần nữa, lần này Philip trức tiếp tắt điện thoại “Hắn tắt điện thoại”
“Anh ấy đang làm cái gì vậy? Người đi, cũng đem theo Mỗ Mỗ……….” Một ý niệm không tốt xẹt qua đấy lòng nàng, không, không, hoang đường, không lẽ nào, có lẽ anh ấy chỉ mang theo nữ nhi đến cửa hàng.
Phó Duật Hàm nhưng lại nói ra “Em cự tuyết hắn, hắn sẽ không phải là nghĩ đem Mỗ Mỗ uy hϊếp em…….”
“Không thể nào” Bạch Ái Lâm có chút sợ, nhưng là không dám khẳng định “Anh ấy rất yêu Mỗ Mỗ, sẽ không làm vậy đâu”
“Chỉ mong không phải như vậy, em thử liên lạc lại cho hắn thử, anh đi đến phía trước hỏi một chút”
Thừa dịp Bạch Ái Lâm gọi điện, Phó Duật Hàm đi ra tiệm bán hoa đằng trước hỏi thăm nhân viên cửa hàng, xác nhận Philip không có mang cô bé đi ra bằng cửa trước, hắn còn đi ra ngoài một vòng, cửa hàng phụ cận xác định cũng không thấy Philip cùng nữ nhi đi ra.
Hắn trở lại tiệm bán hoa, Bạch Ái Lâm vẫn liên lạc cho Philip
“Làm sao bây giờ?” Nàng thật lo lắng “Anh ấy sẽ không phải đối với Mỗ Mỗ sẽ……”
“Vẫn không thể xác nhận bọn họ đi đâu, chúng ta ra phía ngoài tìm tiếp”
Phó Duật Hàm lái xe, bọn họ tìm theo ven đường đi, sắc trời dần tối. Trăng treo ở phía chân trời, theo bọn họ đi tìm. Bạch Ái Lâm một mặt chú ý con đường, không ngừng gọi điện cho Philip, thủy chung không có hồi âm.
Thời gian từng phút trôi qua, chân mày nàng càng nhăn, càng ngày càng sợ “Cũng là em không tốt, em không nên để Mỗ Mỗ cùng anh ấy ở chung một chỗ, là lỗi của em……”
“Lúc này không nên tự trách” Phó Duật Hàm cầm tay nàng “Nếu như hắn thật sự có ý đồ xấu, muốn lợi dụng Mỗ Mỗ sẽ không làm tổn thương con bé, hắn là hiện tại con bé vẫn an toàn” Hắn tự trấn định, trong đầu nhanh chóng đến rồi nhanh chóng đi là những tin tức xã hội, nam nhân kia dám cản đảm động đến nữ nhi, hắn tuyệt đối……
“Vậy anh ấy sao còn không liên lạc với chúng ta…..” Điện thoại trên tay nàng chợt vang lên, là nhân viên cửa hàng gọi
“Bà chủ, Philip tiên sinh hỏi là sao bà còn không đi tới chợ đêm, hắn và Mỗ Mỗ đã ăn muốn no rồi”
Ở chợ đêm! Phó Duật Hàm đạp xuống chân ga, nam phút đồng hồ sau đến chợ đêm, Philip và Mỗ Mỗ đang chờ họ.
Bạch Ái Lâm vừa xuống xe liền ôm chặt nữ nhi, xác định nữ nhi không có việc gì, thiếu chút nữa hân hoan “Mỗ Mỗ, con cùng Philip thúc thúc ra ngoài, sao không nói với mẹ”
Philip đang nhai mực nướng, kinh ngạc hỏi “Di, ta lưu lại tờ giấy trên bàn, 2 người không thấy sao?”
Pho Duật Hàm cùng Bạch Ái Lâm hai mặt nhìn nhau “Không có, nào có tờ giấy nào?”
“Di, đó là bị gió thổi rớt sao?”
Bạch Ái Lâm lúng ta lúng túng hỏi “Vậy tại sao em mới vừa gọi, anh lại không nghe máy…..”
“Di?” Philip nhìn cô bé “Mỗ Mỗ tiểu quỷ, không phải vừa rồi con cầm điện thoại của thúc sao?”
“Có a! Con thấy mẹ gọi đến, con không nghe, mẹ gọi tới rất nhiều lần” Bạch Mỗ Mỗ cười
Nguyên lai là sợ bòng sợ gió một hồi, Bạch Ái Lâm nghiêm túc nói “Mỗ Mỗ sau này không thể đem điện thoại người nhà gọi đến không quan tâm, có lẽ là có chuyện trọng yếu muốn liên lạc, con có biết không?”
“Được rồi, dù sao mọi người đều đã đến đông đủ” Philip bàn tay to dũng cảm vung lên “Này! Ta sắp trở về nước, tối nay ta mời khách, đem thất tình cùng thương tâm trở thành tiền trong bóp ta, tối này không đem tiêu sạch hết, không trở về nhà”
Bạch Mỗ Mỗ cầm lấy trái bắp nướng còn một nữa hoan hô “Xài hết a”
May là không phải bắt cóc……Phó Duật Hàm và Bạch Ái Lâm cùng thở ra nhẹ nhành, nhanh chóng bị lôi kéo vào chợ đêm.
Phó Duật Hàm lập tức liền hối hận. Chợ đêm mùa hè toàn đống người đầy mùi mồ hôi hôi thối, loa phóng thanh thì có âm thanh chói tai thật ồn ào, những bóng đèn trang trí treo loạn một khối làm áo sơ mi của hắn trở nên nóng bức. Khi còn bé sống trong cô nhi viện, chợ đêm đối với hắn chính là thiên đường sống phóng túng, nhưng bây giờ đối với hắn mà nói đây chính là địa ngục.
Bạch Ái Lâm chú ý đến sắc mặt hắn bất ổn “Duật Hàm, nếu như anh không muốn đợi ở chỗ này thì về trước đi, em đi cùng họ là được rồi”
“Không sao, anh chỉ là quá lâu không có tới đây, không thấy quen” Hắn nặn ra nụ cười. Nói giỡn, phần tử nguy hiểm này theo đuổi mẹ con nàng, vạn nhất hắn mang theo mẹ con nàng biến mất, vậy hắn biết tìm người ở đâu?
Ba người, thêm một cô bé lẫn vào chợ đêm đầy người, Bạch Mỗ Mỗ đối với mọi thứ ở đây thật thích, ở tại nước ngoài chưa từng thấy qua mấy loại thức ăn ngon hấp dẫn vậy. Nàng muốn ăn cái gì, Philip đều mua, trong tay Mỗ Mỗ nào là bào ngư nướng, kẹo đường, mứt hoa quả….. thật là ngon a.
Phó Duật Hàm có ý kiến “Mỗ Mỗ có phải là ăn hơi nhiều không vậy?”
Bạch Ái Lâm nói “Em có chú ý lượng thức ăn của con, anh không cần lo lắng”
“Chợ đêm thức ăn cũng không tốt, không nên cho ăn quá nhiều”
“Thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao, bất quá anh nói cũng không sai” Nàng đem kẹo đường của nữ nhi ăn còn lại đưa cho hắn, đối hắn mỉm cười “Cho nên vì để Mỗ Mỗ khỏe mạnh, anh nên tiêu hóa giùm đi”
“…….”
Chợ đêm có rất nhiều trò mới lạ mà Bạch Mỗ Mỗ chưa thấy qua, bắn bia, câu cá….. Nàng nghĩ chơi cái gì, Philip đều đáp ứng.
Phó Duật Hàm lại có ý kiến “Nước nuôi cá rất bẩn, tay nàng còn ướt mà lại cầm thức ăn để ăn….”
Hắn đối với trò chơi lượn vòng cau mày “Trò chơi này không an toàn, lỡ như nàng rơi ra ngoài thì sao a”
Bắn bia lại càng hoang đường “Nữ nhi nhỏ như vậy mà cầm súng, sẽ ảnh hưởng không tốt”
Bạch Ái Lâm buồn cười “Phó tiên sinh, con gái của anh không phải là được nuôi trong phòng vô khuẩn, nàng là đứa trẻ hoạt bát, khỏe mạnh, chơi những thứ mà những đứa trẻ khác hay chơi không có sao cả”
Gặp phải sự nhạo báng, Phó Duật Hàm ngượng ngùng “Tốt, là anh hơi lo lắng, thật không sao chứ?”
Hắn nhìn nàng đi tới bên Philip “Philip, đừng uống bia nữa, sẽ say đó…..”
Mà trên tay hắn bao lớn bao nhỏ, còn có thức ăn nữ nhi ăn còn lại, hắn người đầy mồ hôi, y phục trên người vừa ướt vừa dính, lưu lại đầy mùi hỗn tạp của chợ đêm. mà vị Philip tiên sinh kia khi nhìn thấy liền cau mày quay đi không để ý tới hắn, Mỗ Mỗ còn đi theo hắn làm nũng “Thúc thúc, hay là chúng ta đi chơi tàu lửa đi”
Phó Duật Hàm cáu kỉnh “Xe lửa quá nhỏ, hắn làm sao ngồi được” Sau đó nhìn Philip bằng ánh mắt lạnh lùng như băng.
Hắn rất buồn bực, rất giận. Hắn rốt cuộc tới đây làm chi? Vợ trước cũng nữ nhi chỉ vây quanh tình địch, sợ Philip bị cô đơn, sợ Philip nhàm chán, vậy sao không có ai sợ hắn cô đơn a?
Hắn đi qua trạm xe lửa đưa tiền, uy 20 tiền xu nguyên cả xe lửa, chỉ biết tại chỗ đi lại, nữ nhi của hắn ngồi vào đầu tàu, thật vui vẻ, hoan hô cười to đối với Philip “Thúc thúc, xe lửa chơi thật vui a”
Quăng tiền chính là hắn, tại sao lại đối với Philip biểu hiện tâm ý? Phó Duật Hàm buồn bực càng thêm buồn bực.
Hắn không có phát hiện là, tròng mắt Bạch Ái Lâm ôn nhu ghi chép lấy nhất cử nhất động của hắn. Philip say, bước đi không vững, hắn đỡ lấy một bên. Philip say liền hồ đồ, mua cả đống đồ, để hắn trả tiền. Philip đối với hắn lời nói lạnh nhạt, cũng không để ý, cũng không vì vậy mà giảm bớt sự chiếu cố đến tình địch.
Những chi tiết nhỏ này làm cho nàng mỉm cười. Tính nhẫn nại của hắn không tốt, chán ầm ỹ hỗn loạn. Vậy mà cả đêm lại có thể nhẫn nại, vì sao? Đương nhiên là vì nàng và nữ nhi, nàng không kinh ngạc việc hắn vì nàng mà làm như vậy, cái làm nàng ngạc nhiên là hắn lại chiếu cố, giúp đỡ Philip, hắn là giúp nàng giữ mặt mũi sao?
Vì yêu người trả giá không khó, vì không thích vẫn cố mà làm lại không dễ dàng. Nhìn thấy hắn đới với Philip làm hết thảy, nàng phảng phất giống như nhìn thấy hắn vì nàng mà sinh ra độ lượng, dễ dàng tha thứ, thật cả động. Không có ôm, không có hôn, khi hắn hành động, cảm thấy hắn yêu, cũng cảm thấy mình càng thương hắn hơn…..
Nàng tin tưởng, nữ nhi cũng đem những thứ này để vào trong mắt.
Nàng quay đầu nhìn nữ nhi đang ngôi trên xe lửa, nhìn thấy nàng đang cần điện thoại nói chuyện
“Mỗ Mỗ, là gia gia gọi cho con sao?” Phụ thân thân yêu cháu ngoại, cho nàng dùng điện thoại, lúc rãnh rồi liền cùng cháu ngoại nói chuyện.
Nữ nhi gật đầu, nàng nói “Đừng nói cho gia gia, ba ba cùng chúng ta ở chung 1 chỗ”
“Đó……” Bạch Mỗ Mỗchớp chớp đôi mắt to sáng ngời, nhưng là vừa rồi gia gia vừa hỏi nàng đang làm gì? ở đâu? Nàng đã nói dang đi chợ đêm cùng mẹ, ba ba, và Philip thúc thúc. Gia gia đang hỏi tại sao ba ba lại cũng đang có ở đó?
Nàng suy nghĩ một chút, đối với Bach Thăng Khánh trong điện thoại nói “Mẹ nói không thể cho gia gia biết đang ở cùng baba, nên cháu không thể nói a…….”
Philip đột nhiên nói “Phó tiên sinh, chúng ta đi bắn bia” Hắn từ lão bản cửa hàng cầm 2 cây súng, đưa cho Phó Duật Hàm một cây, ánh mắt lấp lánh sáng ngời, địch ý tràn đầy “Xem ai bắn phá bia nhiều nhất, nếu như ta thắng Ái Lâm sẽ phải theo ta trở về Canada”
Phó Duật Hàm nghe vậy lông mày nhướng lên, vẫn chưa trả lời, Bạch Ái Lâm kéo nhẹ ống tay áo của hắn “Tâm tình của anh ấy không tốt, lại đang say, không nên so đo”
“Tiền đánh cược chính là em, anh có thể nào không so đo?”
“Duật Hàm, thế thì khác nào trẻ con? Nghe cũng biết anh ấy đang nói giỡn”
“Anh một chút cũng không nghe ra hắn đang nói đùa, em không có nhìn thấy vẻ mặt của hắn? Đáng tiếc chọn đến bắn bia, số hắn thật là đen đủi” Nhưng hắn là người bắn tên giỏi, vả lại tâm tình đang không tốt, sẽ không lưu tình.
Philip bắn rất tệ, lại còn uống rượu say, bắn lung tung, dùng hết đạn cũng chỉ trúng một cái.
Phó Duật Hàm xắn tay áo, lộ ra cánh tay bền chắc, hắn cầm súng bày ra bộ dạnh một soái ca, sức quyến rũ nguy hiểm, khuôn mặt anh tuấn hấp dẫn ánh mắt phái nữ trong vòng trăm mét. Hắn không nhìn, bắn loạn xạ, tất cả đạn bay tán loạn trên tường, chỉ đánh trúng một tấm bia. Rất rõ ràng là cố ý a.
Bắn trúng một tấm bia chỉ có một bọc giấy lau. Philip lấy ra phần thưởng của hắn, cười nhạo hắn “Thì ra ngươi cũng chỉ như vậy…..”
Phó Duật Hàm mặc kệ hắn, liếc thấy một bên khóe miệng của Ái Lâm khẽ cười, hắn nhướng máy “Sao vậy?”
Nàng mỉm cười, lắc đầu “Không có gì”
Philip uống rất nhiều bia, rốt cuộc say mèm, Phó Duật Hàm đem bao lớn bao nhỏ và hắn ném lên xe, hỏi địa nhỉ nhà hắn và mang hắn về nhà
“Ta không cần tình địch hỗ trợ…..” Philip ngồi phịch ở ghế lái phụ, lẩm bẩm nói.
“Ta cũng vậy, không thích hỗ trợ đâu” Hắn nói thầm, gương chiếu hậu phản chiếu hình ảnh Ái Lâm và nữ nhi đang ngủ trong lòng mẹ.
“Này, ngươi có biết hay không?….”
“Có, ta biết…” Mọi người uống rượu say xong thật là ầm ỹ
“Ta còn chưa nói mà ngươi bảo biết cái gì?” Philip nấc một cái “Ái Lâm đề cập tới ngươi với ta, bởi vì ngươi nɠɵạı ŧìиɧ cho nên ly hôn, nói xong đều khóc, ngươi làm cho nàng rất thương tâm, ngươi có biết không?”
“Em không có khóc” Bạch Ái Lâm lúng túng
“Ta cảm thấy ngươi là một tên khốn nạn, hôm nay thấy ngươi, quá nhiên, ngươi lớn lên tựa như…..như…..như tên…..khốn nạn danh bất hư truyền”
“Ngươi làm cho ta rất nghi hoặc” Phó Duật Hàm chậm rãi nói “Ta nghĩ ngươi say, nhưng nhìn ngươi dùng thành ngữ tốt như vậy, ta hoài nghi ngươi không có say. Nếu như ngươi không có say, ta hoài nghi ngươi đang ở đây khıêυ khí©h, muốn hay không ta dừng xe ở ven đường, chúng ta đánh nhau một trận”
Bạch Ái Lâm cười trộm. Nàng biết Phó Duật Hàm sẽ không cùng Philip tranh chấp.
“Đánh liền đánh, ta mới không sợ ngươi a” Philip nói lớn “Ái Lâm vì ngươi mà thương tâm, ta là thật tâm yêu thương nàng, ta suy nghĩ muốn đem nàng ôm trong l*иg ngực, hảo hảo an ủi nàng, ôm nàng, nói cho nàng biết suốt cuộc đời này ta sẽ không làm nàng thương tâm, ta là người yêu nàng nhất trên thế giới……”
“Ngươi có thể hay không chỉ cho ta cách làm như thế nào mà lại nói những lời buồn nôn như thế nhưng mặt lại không đổi sắc a?” Thật ghê tởm
“Ái Lâm không chịu tiếp nhận ta bởi vì trong lòng nàng còn có ngươi! Ta hi vọng nàng có thể quên ngươi. Nhưng ngươi lại cứ như âm hồn bất tan, khiến nàng không thể chấp nhận ta”
Thật xấu hổ, nghe không được nữa, Bạch Ái Lâm làm bộ nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
“Ta còn chưa có chết, ở đâu ra mà âm hồn?” Nguyền rủa hắn sao? Hắn không so đo với người uống rượu say.
“Ngươi rốt cuộc có ưu điểm gì để Ái Lâm thích ngươi như vậy? Ta cảm thấy được ta so với ngươi đẹp trai hơn, nụ cười mạnh mẽ tụ tin hơn, so sánh với ngươi chuyên tình hơn, so với ngươi còn yêu thương Ái Lâm và Mỗ Mỗ hơn, toàn thân cao thấp so với ngươi cũng mạnh khỏe hơn………”
“Thật sự là như vậy phải không Philip?” Phê bình cò chút quá mức, Bạch Ái Lâm ôn nhu nói “Mặc dù anh uống say, nhưng hẳn là còn cảm giác được, Duật Hàm không có hỏng bét như vậy, anh ấy đối với anh không sai, không phải sao?”
Phó Duật Hàm kinh ngạc, không nghĩ tới nàng sẽ thay hắn nói chuyện.
Philip trầm mặc “……….Ừ, anh biết, hắn thật ra đối với anh không tệ, anh không nên nói hắn như vậy….” Hắn che kín mặt, hai vai khẽ run, khóc nức nở “Anh chỉ là không cam tâm, hắn dĩ nhiên là người không tệ, anh hiểu em thích hắn, nhưng là anh không thể chấp nhận a”
Phó Duật Hàm kinh hãi, thì ra Philip lão huynh cảm thấy hắn không tệ.
Philip vươn qua, ghìm chặt cổ hắn, kích động nói “Ngươi nghe cho rõ ràng, ta không phải là từ bỏ Ái Lâm! Ta chỉ là không chịu được cảnh ngươi và nàng ở bên nhau. Trở về nước tĩnh dưỡng, ta tùy thời sẽ quay trở lại, ngươi dám đối với nàng không tốt, ta tùy thời có thể gϊếŧ ngươi, ngươi có nghe hay không….a…..a….a….a”
“Ta đang lái xe, đừng tới đây” Phó Duật Hàm đem hắn đạp về chỗ ngồi
Đem Philip đuổi ra xong, Phó Duật Hàm trở lại trên xe, Bạch Ái Lâm ngồi ở chỗ ngồi phía sau, mỉm cười nhìn hắn.
Hắn đưa mắt nhìn chăm chú nàng, tối nay ánh trăng rất sáng, ngân quang tinh tế xuyên thấu cửa kính xe, chiếu rọi nàng cùng nữ nhi. Nhìn các nàng ngồi trong xe hắn đắm chìm trong ánh trăng, l*иg ngực hắn dâng lên một cỗ ấm áp cảm động, cảm giác bọn họ là người một nhà, vượt qua vui vẻ ban đêm, đang cùng nhau quay về nhà
Hắn khàn khàn nói “Rốt cuộc thoát khỏi hắn, kế tiếp đi đâu đây?”
Bạch Ái Lâm mỉm cười “Thời gian không còn sớm, em phải trở về” Nàng đọc được trong ánh mắt hắn, hắn không muốn đêm nay chấm dứt như vậy, nàng cũng là……
“Bên này cách nhà anh rất gần, có muốn đi qua đó ngồi chút không?”
“Nhưng mà Mỗ Mỗ mệt nhọc, em nghĩ mang nữ nhi trở về” nữ nhi ánh mắt lờ đờ, ở trong lòng nàng đầu liên tiếp gục xuống.
“Nhà anh có gian phòng để cho nữ nhi nằm, chỉ ngồi một chút sẽ không quá lâu” Hắn âm thầm tính toán, chỉ cần làm cho nữ nhi ngủ say, nàng sẽ không nỡ gọi dậy, vậy thì sẽ lưu lại qua đêm.
“Được rồi” Nàng mỉm cười