Chương 66:
Diệp Du Nhiên tau cầm ly thủy tinh trên bàn, không biết phải biểu hiện như thế nào.
“Ăn cơm không biết bớt nói lại sao?” Mộ Tấn Dương quăng quyển thực đơn vào người anh ta, tỏ vẻ ghét bỏ.
Nhưng mà, Bùi Chính Thành như không phát giác ra, chụp lấy quyển thực đơn rồi bắt đầu gọi món.
Ăn cơm xong, Diệp Du Nhiên vội vàng rời khỏi.
Cô cảm thấy ở lại Việt Phong có cái gì đó không được tự nhiên.
Buổi sáng cô đi tìm luật sư Phùng, nhưng lại không có kết quả gì, buổi chiều muốn quay lại thử vận may.
Cho nên, sau khi cô rời khỏi Việt Phong, đi đến khu phố Cổ.
Nhưng mà lúc Diệp Du Nhiên rời đi, Mộ Tấn Dương muốn giữ cô lại.
“Em đi đâu? Không đợi tôi tan làm rồi về chung à?”
Mộ Tấn Dương đứng đối diện cô, hai tay đút túi quần, hai chân đứng bằng vai, chân dài thẳng tắp, tư thế rất tự tại, nhưng lại toát ra dáng vẻ phong độ.
Diệp Du Nhiên cuống quít: “Không, tôi có việc phải đi.”
Vừa đúng lúc có taxi đến, Diệp Du Nhiên đón xe rồi ngồi vào, không cho Mộ Tấn Dương có cơ hội cản cô lại.
Mộ Tấn Dương vẻ mặt hơi khó chịu nhìn theo chiếc taxi biến mất, Bùi Chính Thành không biết từ đâu lại xuất hiện.
Anh nhìn theo hướng nhìn của Mộ Tấn Dương, không thấy gì, đυ.ng vai Mộ Tấn Dương rồi nói: “Người đã đi rồi, còn nhìn gì nữa! Chậc chậc!”
Mộ Tấn Dương quay đầu liếc anh, sau đó xoay đầu đi vào công ty.
Bùi Chính Thành từ phía sau theo lên, bắt đầu lải nhải.
“Tôi nói này, cậu đối với Diệp Du Nhiên rốt cuộc là như thế nào, tôi cảm thấy cô gái này rất tốt, không giống như lời đồn bên ngoài…”
“Mặt đẹp, dáng người cũng đẹp…”
Mộ Tấn Dương đột nhiên dừng bước, xoay đầu nhìn anh, cười đểu: “Tôi cảm thấy cậu mấy hôm nay rất rảnh rỗi, việc tôi cần điều tra khó khăn lắm mới có khởi sắc chắc tôi phải nghỉ việc để tập trung điều tra chuyện đó quá.”
Bùi Chính Thành biến sắc: “Đừng mà, bằng không tôi nhường vị trí sếp cho cậu được không, cậu đừng nghỉ việc mà…”
Mộ Tấn Dương không để ý tới anh ta.
Bùi Chính Thành còn nói: “Nói thật lòng, có phải cậu động lòng với Diệp Du Nhiên rồi không?”
Đáp lại anh là bóng lưng lạnh nhạt của Mộ Tấn Dương.
Diệp Du Nhiên lại trở lại khu phố Cổ, tìm được ngõ Minh Khai.
Cô gõ cửa từng nhà để hỏi chuyện quá khứ.
“Xin chào, xin cho hỏi ở khu này có bác luật sư họ Phùng nào năm nay khoảng năm sáu mươi tuổi không ạ?”
Diệp Du Nhiên cũng rất bất lực, nhưng cũng không còn cách nào khác, cô thực sự không nhớ rõ.
“Không có.”
Lại một nữa nhận được câu trả lời thất vọng, Diệp Du Nhiên gật đầu nói cám ơn.
Ra khỏi ngõ Minh Khai, cô mệt mỏi ngồi xổm bên đường, thuận tay lượm chiếc lá lên, trông bộ dạng cô rất tiều tụy mệt mỏi, cũng không còn giữ hình tượng gì nữa.
Rốt cuộc còn cách nào khác không.
Diệp Du Nhiên cuối cùng vẫn không nghĩ ra cách nào hay hơn, đành phải về nhà.
Về đến nhà, cô tắm rửa xong, cuộn người trên sô pha xem ti vi, sau đó điện thoại vang lên.
Diệp Du Nhiên nhìn màn hình hiện lên tên của Mộ Tấn Dương, liền nghe máy.
Kết quả đầu dây bên kia là giọng nói xa lạ: “Du Nhiên, công ty tối nay có tiệc liên hoan, em đến không?”
Diệp Du Nhiên thoáng do dự, sực nhớ ra đây là giọng của Bùi Chính Thành.