Chương 32:
Diệp Yến Nhi lại tưởng cô thấy mất mặt nên muốn đi, cố ý mở miệng giữ lại: “Em làm việc ở bộ phận đối ngoại, sau này thường sẽ phải đi ăn tiệc, làm quen sớm mới tốt.”
“Bộ phận đối ngoại? Diệp thị bao nhiêu bộ phận như vậy, sao em lại chọn đối ngoại?” Sắc mặt Huỳnh Tiến Dương như không tán đồng, ở đối ngoại, đi ăn tiệc vì công việc là chuyện thường.
Nghĩ một lát, anh nhíu mày nói: “Ngày mai đổi bộ phận đi, em là cô hai của Diệp thị, sao có thể ra ngoài tiệc tùng!”
Diệp Yến Nhi nghe vậy biến sắc, cô chỉ là muốn hai người đàn ông này biết Diệp Du Nhiên không yêu bản thân, muốn chủ động đến bộ phận đối ngoại, không ngờ kết quả lại ngược lại.
Trong lòng Huỳnh Tiến Dương quả nhiên vẫn còn Diệp Du Nhiên, nghĩ đến khả năng này, cô lại càng hận Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên nhìn Yến Nhi, Diệp Yến Nhi bị nhìn đến mất tự nhiên, Diệp Du Nhiên mắt đầy ý cười, ngữ khí nhẹ như không: “Chị họ dạy em như vậy, anh họ đừng lo lắng.”
Diệp Yến Nhi lập tức phản bác lại Huỳnh Tiến Dương theo bản năng: “Du Nhiên nói bậy gì đấy, chị làm sao biết em đến phòng quan hệ công chúng mà hướng dẫn em chứ.”
Diệp Du Nhiên không nói thêm gì nữa mà chì nhìn Diệp Yến Nhi cười ẩn ý.
Cô không biết sự quan tâm mà Huỳnh Tiến Dương dành cho cô có mấy phần là thật nhưng nếu nhờ vậy mà có thể ngáng chân Diệp Yến Nhi thì cũng không tệ.
“Em là chị họ của cô ấy nên phải hiểu chuyện hơn cô ấy chứ, vậy mà cũng không biết giúp cô ấy chọn một phòng ban tốt sao?” Có thể nghe ra sự trách cứ trong giọng nói của Huỳnh Tiến Dương.
Diệp Yến Nhi mím môi, mắt bắt đầu ngấn nước nhưng không chảy nước mắt, cất giọng nói rầu rĩ: “Tiến Dương, Du Nhiên thật sự muốn đi thì em cũng không muốn làm em ấy thất vọng…”
Cô ta không hề rơi nước mắt mà chỉ thể hiện sự lo lắng qua giọng nói, tuy nhiên càng như vậy lại càng khiến người khác đau lòng.
Có thể nhìn thấy sự áy náy thoáng xuất hiện trên mặt Huỳnh Tiến Dương: “Không phải anh trách em.”
Mộ Tấn Dương đang ngồi bên cạnh đột nhiên đứng lên: “Anh Huỳnh, Nguyệt Nguyệt mệt rồi nên chúng tôi đi về trước đây.”
Nói xong liền kéo Diệp Du Nhiên đi ra ngoài, để Huỳnh Tiến Dương sầm mặt đứng đó.
Ra khỏi phòng bao, Diệp Du Nhiên thở dài nhẹ nhõm: “Lần sau không nên ăn cơm cùng bọn họ nữa.”
“Vừa rồi tôi còn tưởng rằng em sẽ cầm ly rượu vang lên tạt thẳng vào mặt cô chị họ đó của em nữa cơ.”
Giọng điệu của Mộ Tấn Dương rất nghiêm túc, anh vừa nói vừa kéo tay cô, bình tĩnh đi xuyên qua hành lang đến cửa thang máy.
Diệp Du Nhiên không hề nghĩ ngợi gì khi nói: “Nếu tôi làm như vậy thì ấn tượng của Huỳnh Tiến Dương đối với tôi sẽ xấu đi, như thế chẳng phải là đúng ý của Diệp Yến Nhi rồi sao?”
Trong đáy mắt của Mộ Tấn Dương lập tức sa sầm: “Em rất quan tâm đến ấn tượng của Huỳnh Tiến Dương đối với em ư?”
“…” Cô cảm thấy hình như mình đã nói sai điều gì đó rồi.
Lúc này, cửa thang máy mở ra, Mộ Tấn Dương buông tay cô ra rồi đi thẳng vào thang máy.
Diệp Du Nhiên nhìn bàn tay trống không của mình, lẽo đẽo đi theo anh, cô cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của anh.
Thang máy dừng lại tại lầu một, suốt chặng đường, Mộ Tấn Dương không hề nhìn cô một lần.
Xem ra thật sự nổi giận rồi, cô đang suy nghĩ phải giải thích như thế nào thì bắt gặp ánh mắt thâm thúy của Nam Sơn.
Diệp Du Nhiên liền gọi anh ta: “Anh Nam.”
Ánh mắt của Nam Sơn liếc qua liếc lại nhìn hai người sau đó liền nở một nụ cười tràn đầy ẩn ý: “Chào anh Mộ, chị Mộ.”
Diệp Du Nhiên đột nhiên nhớ tới bình rượu mà cô đã đập vỡ hôm qua, vẫn chưa thương lượng xong số tiền phải bồi thường, bây giờ lại đυ.ng mặt thế này dĩ nhiên là vô cùng lúng túng trong lòng.
Mộ Tấn Dương đại khái là đang rất giận Diệp Du Nhiên nên khi nhìn thấy Nam Sơn cũng chỉ lạnh lùng liếc nhìn, không thèm nói một lời đã rời đi.