Chương 50: Anh có bệnh à!

Những gì Diệp Vi Vi cung cấp là một manh mối rất hữu ích. Sau khi phác họa trên máy tính về ngoại hình của người phụ nữ theo lời kể của Diệp Vi Vi và nhận được xác nhận của Diệp Vi Vi, thái độ của các nhân viên cảnh sát đối với cô rõ ràng đã được cải thiện.

Nhưng trong lòng Diệp Vi Vi lại cảm thấy hoảng sợ.

Mà khi cô gặp một người đàn ông có khuôn mặt thon dài và bộ quần áo giản dị màu đen, Diệp Vi Vi không chỉ cảm thấy chột dạ, mà còn có cảm giác không thể giải thích rõ ràng và muốn tránh thoát. Đó là một người đàn ông trẻ và đẹp, đôi mắt thon dài híp lại, nhìn thấy Diệp Vi Vi, không, phải nói là khi nhìn thấy con mèo đen mắt lạnh trong lòng của Diệp Vi Vi, đôi mắt của anh ta đột nhiên mở ra, một tia sáng như lưỡi dao xẹt qua trong mắt anh ta, Diệp Vi Vi cảm thấy đôi mắt đau nhức, và cô luôn cảm thấy người đàn ông này làm cho đôi mắt của cô có cảm giác khủng bố không dám nhìn thẳng.

Diệp Vi Vi theo bản năng dùng dùng đôi tay che lại con mèo đen, cố gắng chặn ánh mắt của người đàn ông, nhưng chỉ là vô ích.

"Con mèo này rất đáng yêu, là cô nuôi sao?"

Tuy rằng người đàn ông nói rằng con mèo rất đáng yêu, nhưng vẻ mặt lại lạnh nhạt, khiến người ta không có cảm giác thân thiết, chỉ cảm thấy trong lòng có hơi rét run.

"Thật là một đứa bé đáng yêu, đến đây, anh trai ôm một cái nào"

Người đàn ông dường như không để ý đến thái độ phòng bị của Diệp Vi Vi, anh ta đưa tay ra, bàn tay của người đàn ông trắng nõn khác thường, tựa như có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh đang chảy trong đó, bàn tay trắng trẻo có phần đáng sợ đó, mắt thấy liền sắp chạm đến cơ thể con mèo đen.

Khi Diệp Vi Vi thấy bàn tay đang đến gần của người đàn ông, trái tim liền đập liên hồi, không phải kiểu tim đập như động tâm, mà là đập như thể gặp phải thiên địch.

"Anh làm cái gì!"

Trước khi Diệp Vi Vi có thể phản ứng thì đã ôm con mèo đen trên tay trốn ra phía sau, hành động hốt hoảng và thô lỗ của cô, đã thu hút sự chú ý của nhiều người.

Tay của Sở Phương Nguyên liền đơ ra trong không trung, đôi mắt dài và hẹp nhìn chằm chằm vào đôi mắt con mèo mèo đang lạnh lùng nhìn mình, vẫn dùng giọng điệu lạnh lùng nói ra những lời tán thưởng: "Thật hiếm thấy một cục cưng nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, không tự mình sờ một chút, thì cảm thấy tay rất ngứa"



Khi lời nói rơi xuống, Diệp Vi Vi chỉ cảm thấy tay mình trống rỗng, con mèo đen đã lọt vào tay người đàn ông.

Xúc cảm lạnh băng, không có chút sinh khí nào, vừa rồi đúng là không nhầm, quả nhiên là tử khí tràn ngập, một màu đen tối lóe lên trong đôi mắt dài và hẹp của Sở Phương Nguyên. Ngón cái và ngón trỏ của anh ta nhéo cổ con mèo đen, chỉ cần hơi dùng lực một chút, thì xương cổ mỏng manh của mèo đen có thể bị cắt đứt.

"Đừng!"

Diệp Vi Vi liền lao tới.

"Meo!"

Một tiếng mèo kêu meo meo trầm thấp vang lên, đối với người ngoài chỉ là một con mèo kêu meo meo bình thường, nhưng khi Sở Phương Nguyên nghe thấy, lại là một tiếng búa nặng nề rơi xuống bên tai, bàn tay vốn muốn phát lực, nhưng đột nhiên đầu óc bị tạm dừng, cho nên theo bản năng mà không có phát ra lực.

"Bang!" Một tiếng giòn tan, Diệp Vi Vi hung hăng vỗ vào tay người đàn ông không thể hiểu được này: "Anh có bệnh à!

Cái tát này gần như ngay lập tức để lại một vết đỏ sẫm trên làn da trắng bệch đáng sợ của người đàn ông, trông thật đáng sợ.

Sở Phương Nguyên nhìn vết đỏ trên tay, có vẻ khó hiểu nghiêng đầu: "Cô thật can đảm, chưa từng có ai dám làm như vậy với tôi. Tôi cảm thấy, cô cũng thật đáng yêu phải làm sao đây?"

Sở Phương Viễn trong mắt tràn ngập sát khí đáng sợ.

Phong Sở Mạc che trước mặt Diệp Vi Vi, lông tơ trên người xù lên, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác mạnh mẽ, cái người đàn ông đột nhiên gặp được này, trong tiềm thức của Diệp Vi Vi chỉ là cảm thấy không thích, cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên, anh lại cảm giác được một luồng huyết tinh khí mạnh mẽ ở trên người đối phương, hơn nữa, lại là một loại huyết tinh khí khác thường, từ ngày tiếp xúc thân mật với thi thể của anh, trên người Diệp Vi Vi trước nay cũng không phải là chỉ có một cặp âm dương nhãn (đôi mắt âm dương).