Chợt có tiếng chuông cửa vang lên, Diệp Vi Vi liền ra mở cửa, cô bỗng nhiên chớp chớp mắt, rồi cười ha ha, thầm nghĩ chắc chắn là ảo giác hoặc là do họ đi nhầm cửa, cho nên, phịch một tiếng, Diệp Vi Vi đã đóng cửa lại.
Sắc mặt của hai đồng chí cảnh sát bị nhốt ngoài cửa cứng đờ, đặc biệt là cái người trẻ tuổi, liền giơ tay lên, lần này, lại dùng sức mà bấm chuông cửa, đinh đong, đinh đong, mẹ nó còn kêu lớn cho nhiều người biết tới nữa!
Thân thể Diệp Vi Vi hơi run lên: "Tiểu, Tiểu Hắc, chúng ta thật ra cũng không có làm chuyện phạm pháp gì đâu há, ngoại trừ mày là yêu quái, chị gặp ma ở ngoài, thì chúng ta rất bình thường há, cho nên, đó tuyệt đối là đi nhầm cửa rồi!"
Có trời mới biết, thứ mà Diệp Vi Vi sợ nhất trên đời này không phải là yêu ma quỷ quái hay gì đó, mà chính là cảnh sát!
Mà cũng không biết tại sao, từ nhỏ Diệp Vi Vi đã sợ bộ đồng phục cảnh sát này, người ta rõ ràng là rất ngay thẳng, cô cũng không làm bất cứ điều gì vi phạm pháp luật, nhưng mà vẫn cứ sợ. truyện kiếm hiệp hay
Phong Sở Mạc nhìn thấy nỗi sợ hãi thật sâu trong mắt của Diệp Vi Vi, dừng lại một chút, rồi nhanh chóng nhảy vào lòng của Diệp Vi Vi.
Trong lòng của Diệp Vi Vi rất ấm, còn cơ thể của con mèo đen thì rất lạnh, cái lạnh giá không có dấu vết của sự sống, nhưng Diệp Vi Vi cũng không nhận ra điều này, bởi vì Tiểu Hắc đã nằm trong trong vòng tay để an ủi cô, nên trái tim đang hoảng loạn của cô, mới bình tĩnh lại.
Cô chải đầu lại, sửa sang lại quần áo, đứng dậy, bế Tiểu Hắc đi ra mở cửa.
"Cô vừa rồi, tại sao lại như vậy"
Người cảnh sát trẻ tuổi phía sau người cảnh sát trung niên tính tình nóng nảy không chịu nổi liền muốn mắng.
Diệp Vi Vi khẽ cười, lộ ra một nụ cười xin lỗi: "Xin lỗi, tôi thường rất chú ý đến hình tượng bên ngoài của mình, vừa rồi dáng vẻ của tôi không được tốt cho lắm, cũng không thích hợp để gặp mặt người khác, không biết các anh cảnh sát đây tìm tôi có chuyện gì?"
Diệp Vi Vi rất xinh đẹp, nét mặt sáng ngời kiều diễm động lòng người, đôi mắt trong veo thuần khiết, khi cười còn có má lúm đồng tiền mờ ảo, chỉ cần cô ấy muốn, thật sự ít có người đàn ông nào có thể mắng cô ấy được, người cảnh sát trẻ tuổi kia quả nhiên không có thanh âm, và lỗ tai cũng khẽ đỏ: "Không, không có gì."
Diệp Vi Vi đè lại con mèo đen đang ôm trên tay đang tức giận giơ đầu móng vuốt muốn móc quần áo của cô.
"Tiểu La"
Viên cảnh sát trung niên trừng mắt nhìn Tiểu La: "Cô Diệp đúng không? Tôi họ Liên, đến đây để làm phiền cô vào lúc này, là bởi vì đối diện với cô Diệp đã có một vụ án mạng. Tôi nghĩ muốn yêu cầu cô Diệp đi với chúng tôi để hỗ trợ điều tra một chút."
Lời nói của người họ Liên tỏ ra lịch sự, nhưng Diệp Vi Vi không thể không ôm chặt con mèo đen vào lòng.
"Ở đối diện?"
Sắc mặt cô trắng bệch, trong lúc nhất thời, đầu óc nổ tung chấn động.
Người cảnh sát họ Liên đang quan sát biểu hiện của cô, trong lòng thở dài, tuy rằng sau khi biết qua Diệp Vi Vi ông cũng không nghĩ đối phương sẽ gϊếŧ người, nhưng mà, sống ở đối diện, ở khoảng cách gần như vậy, ông cảm thấy, Diệp Vi Vi cũng có thể biết một cái gì đó hoặc nghe thấy một cái gì đó, nhưng bây giờ, phản ứng của Diệp Vi Vi rõ ràng là phản ứng của một người bình thường hoàn toàn không biết bất cứ điều gì.
Tuy nhiên, Diệp Vi Vi lại đang nghĩ về giấc mơ của mình, trong giấc mơ, ông hàng xóm trở thành một người rắn đáng sợ, và gϊếŧ chết Tiểu Hắc, mà chính cô, đã dùng dao làm bếp chặt ông người rắn kia cho đến máu văng tung toé.
"Xin hỏi, anh ta, anh ta chết như thế nào?"
Giọng nói của Diệp Vi Vi có chút run lên, không khỏi ôm con mèo đen trong tay chặt hơn, Phong Sở Mạc nhân cơ hội dựa sát vào trong ngực của con gái người ta, nheo con mắt mèo, rất ư là sung sướиɠ.
"Không biết là tên biếи ŧɦái nào, đem chặt người ta ra thành từng mảnh, trong nhà đều đầy những miếng thịt"
"Tiểu La!"
Người cảnh sát họ Liên giọng điệu liền trở nên nghiêm nghị, làm cho Tiểu La đang buột miệng lên tiếng đành ngượng ngùng im miệng.
"Cô Diệp, chúng tôi tìm cô cũng chỉ để tìm hiểu tình hình thôi"
Sắc mặt của Diệp Vi Vi không chỉ tái nhợt, mà còn run rẩy.